Tuesday, 26 June 2012

Elle.


Tại sao Nàng lại hỏi. Trời ạ, tại sao Nàng lại hỏi. Tôi tuyệt không trả lời đâu. Tôi cà chớn lắm. Phải bảo vệ cái bản chất cà chớn ấy của mình. Ừ, nên không đâu.



Bởi vì tôi thà một mình mình hoang mang.


Còn hơn là nhìn thấy sự hoang mang trong Nàng. 

Giờ đây chúng thực kinh khủng đáng sợ với tôi, mà Nàng nào có biết.


Ừ, Nàng chẳng biết gì cả. Chẳng biết gì.

Những đùa bỡn của tôi Nàng quy chúng thành những đốp chát lại lời Nàng. Nỗi buồn của tôi Nàng cho rằng đấy là tôi đương đâm Nàng. 

Vậy Nàng nói đi, tôi phải làm sao để giữ cho mọi thứ không là quá-khích.

Nàng nói đi, rốt cuộc là hành xử kiểu gì để lấy làm đảm bảo cho cái cuộc sống phẳng lặng như mặt hồ ấy của Nàng.



Ôi Nàng thì nào có hay biết gì bao giờ.


Còn tôi, tôi đã bắt đầu có những lời không bao giờ thóat khỏi môi. Dù ở đây, trong lòng tôi, chúng dày vò tôi đến chết được.


Nàng thì có hay biết gì bao giờ. Nào có hay biết chi.


No comments:

Post a Comment