I am just a November's child wandering over the hills with the stolen cherries in my hand.
Tuesday, 5 June 2012
Gg. Và tuổi trẻ không còn đó nữa.
Mùa đông. Hai mươi bốn kilometers về phía Tây thành phố. Trời rét mướt. Những cơn bệnh liên tiếp viếng thăm. Cả người đau nhức mỏi nhừ.
Tôi lê hết cái vali này đến vali khác, băng băng trên hết chuyến xe lửa này đến chuyến xe lửa khác ngược xuôi từ ngoại ô đến trung tâm thành phố, vào một ngày mưa tầm tã. Và gặp Gg.
Gg. Người tin vào Chúa Trời, cầu nguyện trước khi ăn, và mỗi tối trước khi đi ngủ. Người không bao giờ phản bội một người phụ nữ. Bảo tôi đừng nên quá lạm dụng microwave. Luôn đi bên trái phụ nữ khi đi bộ cùng họ dọc trên phố.
Gg. Người đàn ông trung niên đến từ một phần của Châu Âu. Đất nước của những bờ cát trắng và những chiếc du thuyền xinh đẹp.
Gg. Một người lạ.
Anh có hương vị của Jakob. Hay là Andrzej. Chính xác là ai trong số họ thì tôi không rõ. Có lẽ nếu có một cô bé Matylda trong đời, anh cũng nhắm mắt lại khi kéo áo cô lên và đặt điện tâm đồ vào dưới nịt vú cô hoặc vào vùng bụng dưới, hệt như Jakob của Wiśniewski vậy.
Buổi sáng hôm ấy, tôi bắt gặp lại cảm giác của mình nhiều năm về trước khi còn thơ bé, cứ mỗi lần xuất viện.
Giống như vừa qua một đợt điều trị dài hạn nơi bệnh viện. Khó ngủ nổi dù cố nằm chợp mắt. Không thoải mái với phòng vệ sinh bẩn thỉu. Có tiếng người cười nói bên ngoài hành lang trong đêm tối. Cảm giác nhọc nhằn và rã rượi tù đọng đâu đó trong cơ thể. Nhưng bác sĩ khẳng định rằng bạn đã hết bệnh rồi, và ký cho bạn một cái giấy ra viện. Bạn cầm tờ giấy như một chiếc huân chương nho nhỏ trong tay, rồi bắt đầu gói gém đồ đạt. Nhìn vào mắt một lượt tất cả những bệnh nhân cùng phòng với mình. Đôi khi hỏi xin số điện thọai hay địa chỉ của họ để gởi thư tay nhưng đồng thời cũng trù liệu được rằng mình chẳng bao giờ gởi. Đôi khi ôm hôn. Và sau cuối, tạm biệt họ bằng một cái cười nhạt, rồi quay đi. Ra khỏi nơi đầy mùi cồn và cảm giác bệnh hoạn uể oải đó.
Và không bao giờ trở lại.
Cứ có cảm giác mình vẫn chưa nói hết điều gì đó với Gg. Đã định để lại ống kem đánh răng của mình ở đó cho anh, nhưng cứ thế quên bẵng đi mất. Còn cố giữ của anh một chai dung dịch rửa tay mùi Oải Hương, và một chiếc bàn chải đánh răng, trong một buổi sáng vừa thôi mưa.
Tôi nhớ những mẩu đối thoại nho nhỏ của mình với người đàn ông xa lạ này. Gg. Người kéo chăn phủ lại lưng tôi vào ban sáng khi nhiệt độ xuống thấp và rối rít xin lỗi vì đã làm tôi giật mình tỉnh giấc.
Gg. Và những ngày rong ruổi khi tôi từ lâu đã bắt đầu già đi.
Gg. Người từ trên trời rơi xuống và lao vào cơn mưa tầm tã hiếm hoi của một ngày mùa đông, trong khi tôi đứng đó, ý thức một cách bình thản rằng,
mình đang ở trong một quá trình, gọi là
Chết đi.
Labels:
randomwriting
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment