Tuesday 26 June 2012

Elle.


Tại sao Nàng lại hỏi. Trời ạ, tại sao Nàng lại hỏi. Tôi tuyệt không trả lời đâu. Tôi cà chớn lắm. Phải bảo vệ cái bản chất cà chớn ấy của mình. Ừ, nên không đâu.



Bởi vì tôi thà một mình mình hoang mang.


Còn hơn là nhìn thấy sự hoang mang trong Nàng. 

Giờ đây chúng thực kinh khủng đáng sợ với tôi, mà Nàng nào có biết.


Ừ, Nàng chẳng biết gì cả. Chẳng biết gì.

Những đùa bỡn của tôi Nàng quy chúng thành những đốp chát lại lời Nàng. Nỗi buồn của tôi Nàng cho rằng đấy là tôi đương đâm Nàng. 

Vậy Nàng nói đi, tôi phải làm sao để giữ cho mọi thứ không là quá-khích.

Nàng nói đi, rốt cuộc là hành xử kiểu gì để lấy làm đảm bảo cho cái cuộc sống phẳng lặng như mặt hồ ấy của Nàng.



Ôi Nàng thì nào có hay biết gì bao giờ.


Còn tôi, tôi đã bắt đầu có những lời không bao giờ thóat khỏi môi. Dù ở đây, trong lòng tôi, chúng dày vò tôi đến chết được.


Nàng thì có hay biết gì bao giờ. Nào có hay biết chi.


Trước giờ khởi hành bao giờ tôi cũng cà chớn trong hoang mang du côn trong khiếp hãi hết đó. Ngay cả cái sự thể packing up cũng rất là cà chớn.

Sunday 24 June 2012

Tại sao em lại phải lấy chồng hở Caddy tại sao em lại phải lấy chồng tại sao em lại phải lấy chồng em có yêu hắn không nói đi em có yêu hắn không tại sao em lại phải lấy chồng hở Caddy em có yêu hắn không em có yêu hắn không có yêu hắn không tại sao em lại phải lấy chồng? Ha ha.

Thực ra cái sự đau khổ, đó là trong một cơn rất ư là không-đủ-kiên-nhẫn, đã tháo phăng cái phím laptop ra, rồi nó bằng cách nào đó đã bất khả có thể gắn-vào-trở-lại... '_'

Just don't go don't go.

There is nothing there, M.
Just
don't go.
Don't go.


S.,

Em biết không, có lẽ từ khi bắt đầu trưởng thành, thì chị đã mắc nợ thành phố đó.

Chị quả thực là mắc nợ thành phố đó.


Sẽ luôn có ít nhất một trong ba trường hợp xảy ra với xác suất không đồng đều nhau tùy theo thời điểm.

Một là, chị không biết thực ra rốt-cuộc thì mình đang làm gì quanh quẩn trong cái thành phố ngột ngạt không có nơi nào để đi đó.

Hoặc là, chị sẽ bị dày vò bởi thứ cảm giác không biết thực ra rốt-cuộc thì thứ gì đang chờ mình ở đó.

Hoặc là, chị sẽ bị bào mòn bởi thứ cảm giác là hệ quả của việc biết rõ rằng, sẽ không có thứ gì đang chờ chị, ở nơi đó cả.
Và cái thành phố ấy lại bắt đầu chực chờ chỉ để vừa nhìn thấy chị, thì có thể hét lên, Cút đi. Căng tai ra mà nghe cho rõ, chẳng ai hoan nghênh cô ở đây cả. Cô nghe rõ rồi đấy, Không có thứ gì ở đây là thuộc về cô đâu. Vì thế mà, Cút đi.








Em biết không, đấy là thành phố của con người mà chị hằng yêu.

Cái thành phố mà dù ngược xuôi là thế, vồn vã là thế, vẫn gắng có được một chỗ như cái công viên lá non nõn một màu sau những đợt mưa rào nhỏ vào tháng Tư ấy. Hay là vẫn gắng có cho bằng được một nơi với đầy những nến đủ hình thù màu sắc ọp ẹp nép mình giữa một dãy đủ thú cửa hiệu tạp phẩm ấy, để bọn chị có thể vào đấy mà ngắm nhìn, như hai đứa trẻ ngắm những hòn bi ve cỡ nhỏ-xíu bày biện đủ màu trong tủ kiếng. Dù oi bức là thế, vẫn gắng gượng lôi kéo cho mình bằng được những cơn mưa đêm tháng Mười, để chị có thể luôn mang cái ô đen ấy, chân bước vào con ngõ ướt mưa thoăn thoắt gần như chạy để rồi cuối cùng có thể đứng dưới cánh cổng nhà người mà chị hằng yêu, và ngước nhìn lên. S. em biết không, bao giờ chị cũng đứng ở dưới đó, và ngước nhìn lên, dẫu cho người chị yêu có đang ở dưới nhà ngay phía sau cánh cửa sắt đang đóng chặt đấy thôi. Và nhất là vẫn gắng có được một biển hiệu nằm cao tít, yên ổn và vững chãi giữa tất cả những tòa cao tầng chen chúc xung quanh mà không biết có ai khác không, từng lấy chúng làm mốc cho những lần nhìn thấy nhau ấy. Và như thế đó, S. ạ, cứ như thể, mỗi lần nhìn thấy cái biển hiệu ấy, là mỗi lần nhìn thấy nhau. Cho đến khi cái biển hiệu không-của-bọn-chị ấy bị người ta dở xuống vì giải thế nhà đất gì đấy bên dưới. Ồ tại sao lại là cái biển hiệu ấy thì mới-được, hở S.? Chị cứ tự hỏi mãi. Tại sao phải là cái biển hiệu mà chị đã hằng lầm tưởng thứ gì cũng được nhưng nó thì nhất định phải ở đó, chí ít là cho đến khi chị trở về và gặp lại nó lần nữa. Tại sao lại phải là cái biển hiệu ấy thì mới được...



Ôi cái thành phố với những cơn mưa đêm tháng Mười...
Cái thành phố nơi từ đấy Mẹ chị thỉnh thoảng vẫn gởi đi những thỏi son với ánh cam nhảy múa mà từ lâu chị dã không còn bao giờ dùng nữa ấy, S. ạ.


Cái thành phố ấy không để chị yên, em biết không S.
Cái thành phố cứ phải mãi làm chị buồn thì mới được ấy...



Ôi cái thành phố phương Nam gay gắt đáng nguyền rủa ấy...

Cứ phải làm chị chênh chao,





cứ mỗi lần sắp nhìn thấy chúng lần nữa...




Vì chị là một kẻ mộng du đã lạc mất nhà của mình rồi, S. ạ.


Cho nên, ở trong căn phòng xa lạ nơi ánh sáng trời không buồn thăm viếng ấy,
chị mường tượng rằng mình sẽ nói với một người, một người mà chị biết rằng sẽ không bao giờ đến ấy, rằng

 

 

 

Hãy đến đây.

Và hãy nắm lấy tay tôi.

Chúng ta sẽ ra khỏi căn phòng này.

 

Và ở ngoài kia,

trong thành phố,

Cho dù là một ngõ mưa ẩm tối,

 

Cũng không có gì đáng sợ hơn là cái lạnh ngòn ngọt của một đêm tháng Mười.

Bởi vì tay chúng ta đang ở trong nhau.

Chỉ-có thể bởi vì, tay chúng ta đang ở trong nhau mà thôi.


Vì thế mà, hãy đến đây.
 
 
 
S. ạ, có lẽ chị đã quen rồi, suy cho cùng, với cái việc đã diễn ra bao mùa dài, tên là Mường Tượng ấy.

Saturday 23 June 2012

San Sebastian - by Sonata Arctica


San Sebastian

Sonata Arctica

"Sun of San Sebastian, oh why I cannot stay?
She's all I ever dreamed, but now my skies are turning gray.
It was good I got to know her well, because it made me see
that the sun of San Sebastian is just too hot for me."



And the Sun of San Sebastian

is
warming
someone
new...




Yes, and the Sun of San Sebastian is warming someone new.





Notes: Cứ cho là tôi nghiện Sonata Arctica (hay chính xác hơn là ca từ của các chú già trong band) đi, nếu thế thì đã sao. Dù sao nghiện một thứ gì đó thiệt sự cũng đâu phải là để lộ bản chất yếu đuối như chú gì bịnh bịnh trong phố Wall nơi đồng tiền không bao giờ chịu đi ngủ nói chớ. Hây dờ ~


Tuesday 19 June 2012

Be my girl - by Karyn Ellis

Be my girl

Karyn Ellis


Không hiểu sao cứ đụng tới nhạc nhẽo (cho dù không có đi gặp chú Gu để tìm nhạc), thì mình toàn lạc-lối vô này-và-này không ờ :">

Shamelessly đem share. Ha ha ha.





Nonsense

Guys...

Ở đời chuyện bất trắc khó lường luôn xảy ra.



Cho nên, nếu vì một lý do bất kỳ nào đó


mà...




bước vào phòng thi,

(nhất là một môn chuyên-ngành)





trong khi sự thực là gần-như hoàn-toàn không học hành gì (nổi) cả,



thì...


điều sống còn mà bạn phải làm






(Đời còn đó, đừng phát điên.)

phải Bình Tĩnh...


Bình Tĩnh...


Bình Tĩnh...


(Tôi muốn nói là,

Có khả năng Self-control cao thì cũng đáng tự hào lắm chớ bộ.)



Bình Tĩnh...


thực rất là Bình Tĩnh...


































Với cú Rơi của mình.


Finally, I do work out why engineers have received high wages, and the rate of jobless has not been so high (compared to others). It is to compensate the amount of money they have to spend for mental treatment services after they graduate, guys...

Sunday 17 June 2012

Anh biết không, anh chỉ mang lại nỗi đau cho Nàng. -Chỉ- duy nhất thứ ấy mà thôi.

Arôme.



Tiểu Vũ của chị,


Có những thứ tưởng rằng bất biến, hoặc có sức chống đỡ cao với Đổi.Thay, từ thời gian. Nhưng không, Tiểu Vũ ạ.


Amber Romance.

Có những mùi hương không có giá trị quy đổi thành tiền, nhưng phải sở hữu cho bằng được. Như là Black Cherry thuộc về Amber Romance. Như là L. C. Như là tất cả những mùi không định danh vụn vặt khác nữa.

Có những mùi hương như thế, đã gắn liền với nỗi ám ảnh của tôi. Không có, thì không được.


Tôi không thích người khác thò tay vào cái túi nhỏ xíu nằm bên trong ngực áo mình, và lôi đồ của tôi ra dùng. Nhưng bằng lý do này lý trấu khác, luôn rơi tõm vào những trường hợp như thế. Và tôi cười hề hề, bảo Không sao đâu gì chứ có phải là hàng hiệu có gì đâu thôi cứ lấy xài đi. Và cùng lúc đó tôi ngồi ước giá mà một số giống người mọc thêm một chút dầu chỉ là một chút thôi, vài nếp nhăn não.

Giá mà họ biết được, nỗi ám ảnh của khướu giác, là một nỗi ám ảnh mạnh mẽ và đau đớn đến thế nào.

(Đến nỗi tôi chỉ muốn tát vào mặt họ và bảo, Go get f*cked. Quá là vô duyên đi.)

Tôi không ngửi nổi những con người vô duyên. Đó là giới hạn điểm yếu của khướu giác tôi. Thực là buồn.


Sau này, dẫu không biết sẽ còn bao nhiêu mùi hương xa lạ và đắt đỏ -khác-, mà một ai-đó sẽ thay đổi như điên. Mà tôi, sẽ thay đổi như điên. Thì đấy vẫn là những mùi hương, phải có, cho bằng được.

Sẽ đào xới cả thế giới lên. Sẽ cày cuốc như trâu rồi dùng nửa năm tiền lương dành dụm thuê mướn lẫn bắt buộc làm tình làm tội một chuyên gia nào đấy làm ra bằng được thứ mùi hương mình ám ảnh, nếu mấy cái công ty ấy giải thể. "By crook or by hook". Phải có cho bằng được.



Đến Amber Romance cũng đã thay đổi dáng hình rồi.
Thôi còn thẫn thờ làm chi?


Friday 15 June 2012

Trước giấc ngủ. Or before Anaesthesia.

U.A.,


Anh buồn quá đó chú à.


What are all our friends doing over there?
Asking for parents' permission just to visit a friend in hospital?
to go to the cinema, or to run under the pouring rain?
We are 24.
We are 24 now and goddamn it!
We have the right to nourish our own life, or destroy it.


U.A., anh buồn quá đó chú à.

Anh không thể đào thoát nổi, hoặc đã quá mỏi mệt để đào thoát, sao cũng được. Anh sắp quay trở về một nơi, một thành phố. Thành phố của người con gái mà anh rất đỗi yêu Nàng. Anh mơ thấy mình hôn Nàng hằng đêm. Và trong cái thành phố ấy của Nàng, anh sẽ Không Tìm Thấy Nàng. Anh mơ Nàng đi khỏi. Nàng đi khỏi.

Bọn anh lúc nào cũng như ảo ảnh đau đớn của nhau, U.A. ạ. Và chú biết không, suốt những mùa dài anh là Orfée tuyệt vọng đau đáu tìm bắt ảo hình Nàng nơi địa ngục, để lôi chúng khỏi nơi tối tăm ấy, mang chúng ra ngoài thực tại, để Sống cùng Nàng. Nhưng ảo ảnh là ảo ảnh. Chúng nhảy múa. Trườn khỏi những ngón tay phàm trần anh đang nắm chặt, nhảy chân sáo xuống những bậc tam cấp dát vàng, bay đi, và mất hút nơi những làn khói xám đang đổ.

U.A., có một điều, nghe này. Thực ra, anh tỉnh dậy và phát hiện ra vợ mình đã chết.

Trong một phiên bản nào đó của Vanilla Sky, thì chính anh đã giết vợ con mình. Xiết cổ người đàn bà phản bội, và hành hạ Nàng một cách kinh khủng nhất, cho đến khi Nàng chết. Chính là Anh. Anh tỉnh dậy và thấy người ta bu quanh xác Nàng với những vết thương chằng chịt hằn trên gương mặt, trên cơ thể ngọc ngà mà trước giấc ngủ anh đã rất đỗi nâng niu ấy. Nàng hóa thành Caddy. Caddy có mùi như cây. Anh lại tiếp tục chìm vào một giấc ngủ khác và lần này anh thấy rõ chính anh đã hạ sát người đàn bà của mình như thế nào, trong những gào thét Cô là ai Cô không phải là Nàng Cô là ai Cô là ai. Anh tỉnh dậy và Nàng đã chết Nàng hóa thành Caddy. Caddy có mùi như cây. Nào có phải hương nhài hư ảo tràn khắp khướu giác anh trong cơn mộng về Nàng tan trong tích tắc. Rồi một lần sau cuối, anh lại chìm vào giấc ngủ, và lần này, anh mơ thấy mình đã chết. Và vì người chết thì được quyền biết sự thật, chú biết đấy, nên trong giấc mơ khoan hồng ngắn ngủi trong vòng mươi giây ấy của mình, anh đã mơ thấy Nàng của anh với nụ cười rạng rỡ mà anh đến chết được vì ấy, và với những giọt nước mắt trong như sương buổi sớm ấy, Nàng đến đưa tang. Nàng khóc vì anh. Rồi Nàng chạy như bay khỏi tang lễ. Nàng là một người đàn bà đã có chồng. Anh và Nàng chưa bao giờ gặp lại nhau, sau cái đêm trắng trời trắng đất anh nắm tay Nàng chạy trong ngõ mưa năm mười chín ấy.

Anh chẳng có vợ con gì. Và thế nên anh cứ thế chết đi. Và thế nên anh có quyền Chết. Ở một nơi xa lạ. Giữa bầy người khoa học gia blouse trắng xa lạ.

Đấy là Anh, chú có hiểu được không?

Đấy là Anh. Và Anh có một nguyện vọng, chỉ là nguyện vọng thôi, rằng mình không bao giờ tỉnh dậy nữa, sau cuộc phẫu thuật ấy.


Thursday 14 June 2012

Tu me manque terriblement.

Thực ra nói một cách hài hước thì cô ả chỉ muốn ở một nơi mà mình có thể:

1. Không bị sốt mỗi-ngày.
2. Viếng thăm bạn bè bằng hữu xa gần, hoặc hứng lên lúc nào thì bỏ mứa ra đấy mà backpack lên đường.
3. Không có thân bằng quyến thuộc gọi điện và dùng các phương tiện thông tin liên lạc để 'keep track' hiện cô ả đang ở đâu làm gì.
4. Không bị ai truy đuổi đòi nợ sống hay giết chóc.
5. Yên ổn nằm gối đầu úp mặt vào bụng Nàng, lâu đến khi nào cô muốn.


Thực ra nơi hứa hẹn cho cô cái số 2, số 3 và số 4 kia thì đừng có mà ảo tưởng đến điều số 5, cũng như đừng hòng tránh né được cái xảy ra mỗi ngày ở điều số 1.

Nơi thỏa mãn điều thứ 1 thì khá mập mờ ở điều thứ 5 và điều số 2, 3, 4 thì coi như tuyệt đối đừng mơ nghĩ đến và phải đi chuẩn bị sẵn tinh thần.

Còn nơi chắc chắn có sự tồn tại của điều thứ 5 ấy thì tôi quả thực chịu thua tìm không ra cho cô ả. Và hiện cũng đã kiệt sức sau quá trình kiếm tìm vô cùng ráo riết.

Tôi là tôi đầu hàng, cái cuộc đời khốn nạn của cô ả rồi.

Buồn đến tím ruột.





Saturday 9 June 2012

Un vieil ami.


Tôi từng có một người bạn, mà sự quay trở lại của cô ấy trong đời tôi


sau một khoảng thời gian dài rất dài,




là một thảm họa.



Có những lúc tôi đã nghĩ là mình rất cần con người này, có những lúc tôi đã thực sự cần một người bạn như thế, lắng nghe mình, chỉ là lắng nghe thôi. Những lúc nào đó, khi mà cô ấy không-ở-đó.


Khi mà thế giới của tôi bằng cách nào đó đã vụn vỡ.

Khi mà, chính tôi cũng chẳng còn biết mình đang làm gì nữa.


Đùng một cái, cô ấy trở về.


Thậm chí còn đáng yêu hơn xưa rất nhiều, với tất cả mọi người. Bố mẹ cô có lẽ cũng hài lòng về cô hơn trước kia rất nhiều.



Nhưng cô ấy

đã hoàn toàn tự-mình bước ra khỏi cuộc đời tôi rồi.

Trở về, và bước ra khỏi cuộc đời tôi.




Tớ biết bạn nghĩ gì.
Chính vì thế mà, Cút đi.
Bởi vì bạn không thể ở trong cuộc đời tớ
và ngày tối cố xếp đặt nó theo trật tự
của-bạn.
Bởi vì cái trật tự đó của bạn
là một sự đảo lộn đau đớn đối với tớ.

Tớ biết bạn nghĩ gì.

Tớ biết bạn đang làm gì.
Chính vì thế mà, Cút đi.

Greedy.


It's not that I don't wanna lose anything.

I just

don't

wanna lose












































Her.













And by chance,

She is everything.






So is that greedy?



Friday 8 June 2012

Không biết vì sao mình cứ cảm thấy chóng mặt, không biết vì sao khi nãy có thể ngủ gục trên tàu lửa khi đang làm portfolio, giờ thì đột-ngột nhớ ra là, đã hai ngày rồi, Chưa Ngủ. (cũng chưa nôn mửa ra) -_-

Rất riêng.



Nhan Nhan có một bí mật.

Máu của cô đã chảy trên tay Nàng ở một nơi xa lạ. Xa lạ và bẩn tưởi. Một ngày tháng ba họ thuộc về nhau.

Bí mật chính là nỗi đau được giữ kín của cô. Cô chấp nhận cái điều làm mình đau ấy như một kết quả tất yếu, một thứ hẳn là phải xảy ra theo lối đó.



Máu của cô, tất cả, có lẽ, hoặc là sẽ không chảy trên tay Nàng.


Hoặc sẽ chảy trên tay Nàng, ở một nơi hoàn toàn xa lạ.


Thursday 7 June 2012

My immortal

My immortal

Evanescence


Phim cũ. Ngày mưa. Những cơn sốt nhiều tiếng đồng hồ.

What dreams may come là một bộ phim ám ảnh.

Ừ, thì thực ra, What dreams may come là một bộ phim vô cùng ám ảnh Tôi. Cho đến hiện tạị, tôi vẫn một mình xem bộ phim này, dù trước đấy đã từng không có ý định như thế.

Dù phim rẽ theo một hướng khác, nhưng tôi cứ đau đáu rằng chuyện gì sẽ xảy ra nếu như niềm tin là không đủ trên đời này và không có hoa thơm trái ngọt nào đơm trên mảnh đất của lòng người cằn cỗi. Chuyện gì sẽ xảy ra, cho Annie? Ở cái nơi nhớp nháp đen đúa và bẩn tưởi đó. Nàng ở đó, bị cầm giam bằng những ảnh hình của Chris, người chồng đã mất trước nàng trong một tai nạn ô tô. Nàng ở đó, quẩn quanh quanh quẩn. Khiếp hãi loài nhện độc, và tự chống cự với chúng một mình. Rồi lại quẩn quanh quanh quẩn với ảnh hình của chồng nàng, ở khắp nơi trong căn nhà đầy váng nhện nằm sâu trong lòng địa ngục đó.

Và có thể nàng sẽ ở đó như thế mỗi ngày, và nàng cùng với linh hồn mình phát sốt lên. Từng cơn giá lạnh càn quét qua cơ thể nàng, qua những đầu ngón tay gầy guộc, và những đầu ngón chân như một cái cây già cỗi từ lâu đã chẳng được nàng đoái hoài đến nữa.

Nàng ở đó, tự mình mê man trong những cơn sốt, tự mình chống chọi với lũ nhện khi không chợp mắt, và tự mình tưới nước rửa trôi đi tất cả những bức tranh của mình,

Đổi lại,

nàng có thể cứ thế, mà quên lãng đi sự thật rằng,

chồng nàng đã chết.

Và nàng một mình là bởi vì anh đã chết. Chứ không phải vì anh đang tham gia một chuyến y tế cộng đồng thiện nguyện dài ngày.



Trên đời quả có một địa ngục như vậy.
Và đó không phải là nơi linh hồn bạn bị tra tấn bởi một chảo dầu sau khi đã lìa khỏi thân xác. Địa ngục đã khai nguyên từ tận khi tim còn đập và hơi thở còn thoát ra ấm nóng từ môi.

Trên đời quả có một địa ngục như thế, mà bạn có thể quẳng mình vào,
một ngày định mệnh nào đó,
và không bao giờ thoát ra được nữa.


Người ta đôi khi cứ khư khư hoạch định sẵn cho tôi rằng có một địa ngục ở đấy, bên kia bờ đại dương, dắt tay tôi đến gần chỉ cho tường tận, và căn dặn tôi tuyệt đối không được bước vào. Không được băng qua cả một đại dương như thế để bước vào lửa địa ngục. Họ yêu thương tôi. Nhưng họ không nhìn thấy tôi.




Cũng như không nhìn thấy được

địa ngục

trong cõi lòng thối rữa của tôi.



Cuộc đời quả thực đáng buồn như thế.


Và đôi khi nó còn đáng buồn hơn, khi mà bạn phải đi vào lòng địa ngục, băng qua cả một biển đầu người đang mục ruỗng, chỉ để tận mắt nhìn thấy rằng, người đàn bà của bạn đã không còn nhận ra bạn nữa. Và bạn đóng sầm cửa vào mặt người thầy mà mình yêu kính nhất,

để ở lại đấy, trong địa ngục của nàng.


Wednesday 6 June 2012

Một giấc ám ảnh đêm qua.


Bốn ngàn hai trăm dặm đường chim bay về hướng Tây Bắc. Và tôi nhìn thấy Nàng.

Nhìn thấy Nàng nhưng không là tìm thấy Nàng. Ôi có bao giờ có bao giờ tìm thấy nhau chúng tôi kể cả trong mộng tưởng?


Tôi nhiếc mắng Nàng. Và đuổi theo Nàng.

Đuổi theo Nàng, miết mải trên những bậc thang uốn lượn xám ngoét.


Tôi ghì xiết lấy Nàng và ép chặt Nàng vào khung cửa sổ sáng trắng một màu. Khung cửa sổ thuộc về nơi đã ám ảnh cả một tuổi thơ ấy. Tôi còn nhớ mình đã tuyệt vọng gọi cho Nàng năm mười tám tuổi bảo rằng tôi muốn đào thoát. Cạnh chiếc bàn xám ngoét đã bong tróc hết lớp mi-ca. Ở gần đấy.

Rồi tôi ghì chặt đầu Nàng vào ngực mình vào vai mình và kêu lên ngàn vạn lần trong tuyệt vọng, lời thú tội. Và xiết chặt Nàng vào mình. Và thú tội với Nàng. Và xiết chặt Nàng vào mình. Và thú tội với nàng. Và xiết chặt Nàng vào mình.



Trong lúc tôi ghì chặt Nàng giữa bờ ngực mình, đã luôn có cảm giác ai đó đang nhìn chúng tôi. Chỉ đứng đấy và nhìn chúng tôi thôi. Từ phía sau. Ở đó.

Còn Nàng,


















thì Nàng không nhìn tôi.


Tuesday 5 June 2012

"Everyone wanna belong to someone."


Có lẽ đây là lề thói của một tên tuyệt vọng.

Bằng hết tốc lực, tuyệt vọng lao vào, rồi bỏ mứa ra đấy. Hoặc là, luôn ấp ủ một nguyện vọng có thể cứ thế mà bỏ mứa ra đấy.

Đúng ba tuần nữa. Hai mươi mốt ngày.

Mọi thứ đã lên hoạch định. Mọi thứ.

.
.
.

Và cô bỗng dưng nhận ra, cô đã quá mệt mỏi, với tất cả những chuyến đi của mình.

Giá mà cứ thế từ từ chết héo trong một xó nào đấy ở nơi này. Hoặc là ói cuộc đời ra và cứ thế chết ở một nơi bên kia đại dương. Nhưng một trong hai thôi. Cô đã mệt nhoài rồi.

Cô nhận ra không biết tự lúc nào, cô chỉ muốn quanh quẩn hết góc này đến góc khác trong cái nhà sách giá rẻ mạc ở đường hầm dẫn vào ga xe lửa Trung Tâm ấy. Chạm tay vào hết món này đến món kia. Làm bộ dây ra tay thứ hương nhài mà cô yêu trong những cái lọ bằng thủy tinh xếp hàng tăm tắp trên kệ.


Thỉnh thoảng có những chuyến đi ngắn chỉ về nội trong ngày. Có thể tìm cách nào đó bắt cóc S. lên một chuyến tàu và đi với cô đến một nơi nào đó, chỉ là đi thôi, đi xa. Hoặc thỉnh thoảng cùng nếm món thịt xá xíu của người Hoa ở M.C. cùng Gg. giống như đêm tối ngày thứ hai cô gặp anh.

Có thể săm soi những cái report khoa học được chăm chút cẩn thận của Noh. Khích lệ những mối làm ăn non nớt yếu bóng vía của H.y. Và thỉnh thoảng lại bị đâm chọt vài câu bởi Ab.

Chỉ muốn hằng tuần ngồi ngắm lũ trẻ nhà McGrath loay hoay với mớ đồ chơi tinh xảo của bọn chúng, trên thảm, dưới nắng vàng; hoặc là co cụm trong những cái chăn bé xíu đọc sách vẽ vời bên nhau sau khi đã học xong bài với cô. Cho đến khi chúng lớn lên, và trở nên ngọt ngào hơn. Hoặc là thôi ngọt ngào đi.

Cô còn nhớ có lần Frey Frey đã giận cô suốt cả một tuần vì cô bận học đến muộn mười lăm phút đồng hồ và bọn trẻ phải ngồi đợi trước phòng ban giám hiệu. Lần ấy con bé đã thôi giận tự lúc nào chẳng biết, sau khi cô đã cố tình làm ra vẻ như không biết gì và bắt chuyện với nó suốt. Nếu lấy một tháng ba mươi ngày nhân cho bảy ngày rồi đem chia cho mười lăm lại đem nhân cho một ngàn bốn trăm bốn mươi, thì thực không dám biết sẽ ra thành ra bao nhiêu thời gian con bé không thèm đáp lại cô nữa. Và chuyện gì sẽ xảy ra nếu đó là một con số lớn hơn ba mươi rất nhiều, thì chẳng ai còn quan tâm nữa.


Nhưng có điều, dường như, trong những tháng ngày mênh mang giữa những tuyệt vọng tận cùng ấy,

cô đã một Cuộc đời không-phải của cô.


Và rồi như một người đàn bà du mục. Một người đàn bà du mục kinh khủng nhất trên thế giới này, cô lại bỏ tất cả họ lại đó, và Ra đi.

Nó thực sự là một lời nguyền rủa. Những thứ thuộc về những lời nguyền rủa thì thường không kiểm soát được.

Cô còn nhớ ngày nhỏ từng đọc một câu chuyện về một cô bé mang giày đỏ của Anderson, cô bé phản bội tất cả mọi người, đặc biệt là bà của cô. Chơi đùa và khiêu vũ trên đôi giày đỏ. Cho đến khi bà cô chết, cô bé vẫn không tài nào tháo nổi đôi giày đỏ khỏi chân mình. Cô cứ thế nhảy múa. Nhảy múa. Rồi nhảy múa mãi, cho đến khi có một người tốt bụng nào đấy đã chặt giúp đôi chân của cô đi.

Cô vẫn còn nhớ ngày nhỏ đã cứ nghĩ, không hiểu làm thế nào mà cô gái bị chặt đứt cả hai chân, mất máu nhiều đến thế vẫn không chết đi, sống như thế quả là đáng buồn.

Ừ, vẫn không thể chết đi.



"Cuối cùng thì bạn thuộc về nơi nào?"




Gg. Và tuổi trẻ không còn đó nữa.


Mùa đông. Hai mươi bốn kilometers về phía Tây thành phố. Trời rét mướt. Những cơn bệnh liên tiếp viếng thăm. Cả người đau nhức mỏi nhừ.

Tôi lê hết cái vali này đến vali khác, băng băng trên hết chuyến xe lửa này đến chuyến xe lửa khác ngược xuôi từ ngoại ô đến trung tâm thành phố, vào một ngày mưa tầm tã. Và gặp Gg.


Gg. Người tin vào Chúa Trời, cầu nguyện trước khi ăn, và mỗi tối trước khi đi ngủ. Người không bao giờ phản bội một người phụ nữ. Bảo tôi đừng nên quá lạm dụng microwave. Luôn đi bên trái phụ nữ khi đi bộ cùng họ dọc trên phố.

Gg. Người đàn ông trung niên đến từ một phần của Châu Âu. Đất nước của những bờ cát trắng và những chiếc du thuyền xinh đẹp.

Gg. Một người lạ.

Anh có hương vị của Jakob. Hay là Andrzej. Chính xác là ai trong số họ thì tôi không rõ. Có lẽ nếu có một cô bé Matylda trong đời, anh cũng nhắm mắt lại khi kéo áo cô lên và đặt điện tâm đồ vào dưới nịt vú cô hoặc vào vùng bụng dưới, hệt như Jakob của Wiśniewski vậy.


Buổi sáng hôm ấy, tôi bắt gặp lại cảm giác của mình nhiều năm về trước khi còn thơ bé, cứ mỗi lần xuất viện.

Giống như vừa qua một đợt điều trị dài hạn nơi bệnh viện. Khó ngủ nổi dù cố nằm chợp mắt. Không thoải mái với phòng vệ sinh bẩn thỉu. Có tiếng người cười nói bên ngoài hành lang trong đêm tối. Cảm giác nhọc nhằn và rã rượi tù đọng đâu đó trong cơ thể. Nhưng bác sĩ khẳng định rằng bạn đã hết bệnh rồi, và ký cho bạn một cái giấy ra viện. Bạn cầm tờ giấy như một chiếc huân chương nho nhỏ trong tay, rồi bắt đầu gói gém đồ đạt. Nhìn vào mắt một lượt tất cả những bệnh nhân cùng phòng với mình. Đôi khi hỏi xin số điện thọai hay địa chỉ của họ để gởi thư tay nhưng đồng thời cũng trù liệu được rằng mình chẳng bao giờ gởi. Đôi khi ôm hôn. Và sau cuối, tạm biệt họ bằng một cái cười nhạt, rồi quay đi. Ra khỏi nơi đầy mùi cồn và cảm giác bệnh hoạn uể oải đó.

Và không bao giờ trở lại.


Cứ có cảm giác mình vẫn chưa nói hết điều gì đó với Gg. Đã định để lại ống kem đánh răng của mình ở đó cho anh, nhưng cứ thế quên bẵng đi mất. Còn cố giữ của anh một chai dung dịch rửa tay mùi Oải Hương, và một chiếc bàn chải đánh răng, trong một buổi sáng vừa thôi mưa.


Tôi nhớ những mẩu đối thoại nho nhỏ của mình với người đàn ông xa lạ này. Gg. Người kéo chăn phủ lại lưng tôi vào ban sáng khi nhiệt độ xuống thấp và rối rít xin lỗi vì đã làm tôi giật mình tỉnh giấc.

Gg. Và những ngày rong ruổi khi tôi từ lâu đã bắt đầu già đi.


Gg. Người từ trên trời rơi xuống và lao vào cơn mưa tầm tã hiếm hoi của một ngày mùa đông, trong khi tôi đứng đó, ý thức một cách bình thản rằng,
mình đang ở trong một quá trình, gọi là

Chết đi.




Sunday 3 June 2012

How ironic...

A stranger man told me my eyes are sparkling when I'm smiling.

He slept. And I've been thinking,

How

.

.

.

can a person's eyes still be

.

.

.

sparkling


.

.

.


while inside they are already dead?