Có lẽ đây là lề thói của một tên tuyệt vọng.
Bằng hết tốc lực, tuyệt vọng lao vào, rồi bỏ mứa ra đấy. Hoặc là, luôn ấp ủ một nguyện vọng có thể cứ thế mà bỏ mứa ra đấy.
Đúng ba tuần nữa. Hai mươi mốt ngày.
Mọi thứ đã lên hoạch định. Mọi thứ.
.
.
.
Và cô bỗng dưng nhận ra, cô đã quá mệt mỏi, với tất cả những chuyến đi của mình.
Giá mà cứ thế từ từ chết héo trong một xó nào đấy ở nơi này. Hoặc là ói cuộc đời ra và cứ thế chết ở một nơi bên kia đại dương. Nhưng một trong hai thôi. Cô đã mệt nhoài rồi.
Cô nhận ra không biết tự lúc nào, cô chỉ muốn quanh quẩn hết góc này đến góc khác trong cái nhà sách giá rẻ mạc ở đường hầm dẫn vào ga xe lửa Trung Tâm ấy. Chạm tay vào hết món này đến món kia. Làm bộ dây ra tay thứ hương nhài mà cô yêu trong những cái lọ bằng thủy tinh xếp hàng tăm tắp trên kệ.
Thỉnh thoảng có những chuyến đi ngắn chỉ về nội trong ngày. Có thể tìm cách nào đó bắt cóc S. lên một chuyến tàu và đi với cô đến một nơi nào đó, chỉ là đi thôi, đi xa. Hoặc thỉnh thoảng cùng nếm món thịt xá xíu của người Hoa ở M.C. cùng Gg. giống như đêm tối ngày thứ hai cô gặp anh.
Có thể săm soi những cái report khoa học được chăm chút cẩn thận của Noh. Khích lệ những mối làm ăn non nớt yếu bóng vía của H.y. Và thỉnh thoảng lại bị đâm chọt vài câu bởi Ab.
Chỉ muốn hằng tuần ngồi ngắm lũ trẻ nhà McGrath loay hoay với mớ đồ chơi tinh xảo của bọn chúng, trên thảm, dưới nắng vàng; hoặc là co cụm trong những cái chăn bé xíu đọc sách vẽ vời bên nhau sau khi đã học xong bài với cô. Cho đến khi chúng lớn lên, và trở nên ngọt ngào hơn. Hoặc là thôi ngọt ngào đi.
Cô còn nhớ có lần Frey Frey đã giận cô suốt cả một tuần vì cô bận học đến muộn mười lăm phút đồng hồ và bọn trẻ phải ngồi đợi trước phòng ban giám hiệu. Lần ấy con bé đã thôi giận tự lúc nào chẳng biết, sau khi cô đã cố tình làm ra vẻ như không biết gì và bắt chuyện với nó suốt. Nếu lấy một tháng ba mươi ngày nhân cho bảy ngày rồi đem chia cho mười lăm lại đem nhân cho một ngàn bốn trăm bốn mươi, thì thực không dám biết sẽ ra thành ra bao nhiêu thời gian con bé không thèm đáp lại cô nữa. Và chuyện gì sẽ xảy ra nếu đó là một con số lớn hơn ba mươi rất nhiều, thì chẳng ai còn quan tâm nữa.
Nhưng có điều, dường như, trong những tháng ngày mênh mang giữa những tuyệt vọng tận cùng ấy,
cô đã
có một
Cuộc đời không-phải của cô.
Và rồi như một người đàn bà du mục. Một người đàn bà du mục kinh khủng nhất trên thế giới này, cô lại bỏ tất cả họ lại đó, và
Ra đi.
Nó thực sự là một lời nguyền rủa. Những thứ thuộc về những lời nguyền rủa thì thường không kiểm soát được.
Cô còn nhớ ngày nhỏ từng đọc một câu chuyện về một cô bé mang giày đỏ của Anderson, cô bé phản bội tất cả mọi người, đặc biệt là bà của cô. Chơi đùa và khiêu vũ trên đôi giày đỏ. Cho đến khi bà cô chết, cô bé vẫn không tài nào tháo nổi đôi giày đỏ khỏi chân mình. Cô cứ thế nhảy múa. Nhảy múa. Rồi nhảy múa mãi, cho đến khi có một người tốt bụng nào đấy đã chặt giúp đôi chân của cô đi.
Cô vẫn còn nhớ ngày nhỏ đã cứ nghĩ, không hiểu làm thế nào mà cô gái bị chặt đứt cả hai chân, mất máu nhiều đến thế vẫn không chết đi, sống như thế quả là đáng buồn.
Ừ, vẫn không
thể chết đi.
"Cuối cùng thì bạn thuộc về nơi nào?"