There is nothing there, M.
Just
don't go.
Don't go.
Just
don't go.
Don't go.
S.,
Em biết không, có lẽ từ khi bắt đầu trưởng thành, thì chị đã mắc nợ thành phố đó.
Chị quả thực là mắc nợ thành phố đó.
Sẽ luôn có ít nhất một trong ba trường hợp xảy ra với xác suất không đồng đều nhau tùy theo thời điểm.
Một là, chị không biết thực ra rốt-cuộc thì mình đang làm gì quanh quẩn trong cái thành phố ngột ngạt không có nơi nào để đi đó.
Hoặc là, chị sẽ bị dày vò bởi thứ cảm giác không biết thực ra rốt-cuộc thì thứ gì đang chờ mình ở đó.
Hoặc là, chị sẽ bị bào mòn bởi thứ cảm giác là hệ quả của việc biết rõ rằng, sẽ không có thứ gì đang chờ chị, ở nơi đó cả.
Và cái thành phố ấy lại bắt đầu chực chờ chỉ để vừa nhìn thấy chị, thì có thể hét lên, Cút đi. Căng tai ra mà nghe cho rõ, chẳng ai hoan nghênh cô ở đây cả. Cô nghe rõ rồi đấy, Không có thứ gì ở đây là thuộc về cô đâu. Vì thế mà, Cút đi.
Em biết không, đấy là thành phố của con người mà chị hằng yêu.
Cái thành phố mà dù ngược xuôi là thế, vồn vã là thế, vẫn gắng có được một chỗ như cái công viên lá non nõn một màu sau những đợt mưa rào nhỏ vào tháng Tư ấy. Hay là vẫn gắng có cho bằng được một nơi với đầy những nến đủ hình thù màu sắc ọp ẹp nép mình giữa một dãy đủ thú cửa hiệu tạp phẩm ấy, để bọn chị có thể vào đấy mà ngắm nhìn, như hai đứa trẻ ngắm những hòn bi ve cỡ nhỏ-xíu bày biện đủ màu trong tủ kiếng. Dù oi bức là thế, vẫn gắng gượng lôi kéo cho mình bằng được những cơn mưa đêm tháng Mười, để chị có thể luôn mang cái ô đen ấy, chân bước vào con ngõ ướt mưa thoăn thoắt gần như chạy để rồi cuối cùng có thể đứng dưới cánh cổng nhà người mà chị hằng yêu, và ngước nhìn lên. S. em biết không, bao giờ chị cũng đứng ở dưới đó, và ngước nhìn lên, dẫu cho người chị yêu có đang ở dưới nhà ngay phía sau cánh cửa sắt đang đóng chặt đấy thôi. Và nhất là vẫn gắng có được một biển hiệu nằm cao tít, yên ổn và vững chãi giữa tất cả những tòa cao tầng chen chúc xung quanh mà không biết có ai khác không, từng lấy chúng làm mốc cho những lần nhìn thấy nhau ấy. Và như thế đó, S. ạ, cứ như thể, mỗi lần nhìn thấy cái biển hiệu ấy, là mỗi lần nhìn thấy nhau. Cho đến khi cái biển hiệu không-của-bọn-chị ấy bị người ta dở xuống vì giải thế nhà đất gì đấy bên dưới. Ồ tại sao lại là cái biển hiệu ấy thì mới-được, hở S.? Chị cứ tự hỏi mãi. Tại sao phải là cái biển hiệu mà chị đã hằng lầm tưởng thứ gì cũng được nhưng nó thì nhất định phải ở đó, chí ít là cho đến khi chị trở về và gặp lại nó lần nữa. Tại sao lại phải là cái biển hiệu ấy thì mới được...
Ôi cái thành phố với những cơn mưa đêm tháng Mười...
Cái thành phố nơi từ đấy Mẹ chị thỉnh thoảng vẫn gởi đi những thỏi son với ánh cam nhảy múa mà từ lâu chị dã không còn bao giờ dùng nữa ấy, S. ạ.
Cái thành phố ấy không để chị yên, em biết không S.
Cái thành phố cứ phải mãi làm chị buồn thì mới được ấy...
Ôi cái thành phố phương Nam gay gắt đáng nguyền rủa ấy...
Cứ phải làm chị chênh chao,
cứ mỗi lần sắp nhìn thấy chúng lần nữa...
Vì chị là một kẻ mộng du đã lạc mất nhà của mình rồi, S. ạ.
Cho nên, ở trong căn phòng xa lạ nơi ánh sáng trời không buồn thăm viếng ấy,
chị mường tượng rằng mình sẽ nói với một người, một người mà chị biết rằng sẽ không bao giờ đến ấy, rằng
chị mường tượng rằng mình sẽ nói với một người, một người mà chị biết rằng sẽ không bao giờ đến ấy, rằng
Hãy đến đây.
Và hãy nắm lấy tay tôi.
Chúng ta sẽ ra khỏi căn phòng này.
Và ở ngoài kia,
trong thành phố,
Cho dù là một ngõ mưa ẩm tối,
Cũng không có gì đáng sợ hơn là cái lạnh ngòn ngọt của một đêm tháng Mười.
Bởi vì tay chúng ta đang ở trong nhau.
Chỉ-có thể bởi vì, tay chúng ta đang ở trong nhau mà thôi.
Vì thế mà, hãy đến đây.
S. ạ, có lẽ chị đã quen rồi, suy cho cùng, với cái việc đã diễn ra bao mùa dài, tên là Mường Tượng ấy.
No comments:
Post a Comment