Tiểu Vũ của chị,
Có những thứ tưởng rằng bất biến, hoặc có sức chống đỡ cao với Đổi.Thay, từ thời gian. Nhưng không, Tiểu Vũ ạ.
Amber Romance.
Có những mùi hương không có giá trị quy đổi thành tiền, nhưng phải sở hữu cho bằng được. Như là Black Cherry thuộc về Amber Romance. Như là L. C. Như là tất cả những mùi không định danh vụn vặt khác nữa.
Có những mùi hương như thế, đã gắn liền với nỗi ám ảnh của tôi. Không có, thì không được.
Tôi không thích người khác thò tay vào cái túi nhỏ xíu nằm bên trong ngực áo mình, và lôi đồ của tôi ra dùng. Nhưng bằng lý do này lý trấu khác, luôn rơi tõm vào những trường hợp như thế. Và tôi cười hề hề, bảo Không sao đâu gì chứ có phải là hàng hiệu có gì đâu thôi cứ lấy xài đi. Và cùng lúc đó tôi ngồi ước giá mà một số giống người mọc thêm một chút dầu chỉ là một chút thôi, vài nếp nhăn não.
Giá mà họ biết được, nỗi ám ảnh của khướu giác, là một nỗi ám ảnh mạnh mẽ và đau đớn đến thế nào.
(Đến nỗi tôi chỉ muốn tát vào mặt họ và bảo, Go get f*cked. Quá là vô duyên đi.)
Tôi không ngửi nổi những con người vô duyên. Đó là giới hạn điểm yếu của khướu giác tôi. Thực là buồn.
Sau này, dẫu không biết sẽ còn bao nhiêu mùi hương xa lạ và đắt đỏ -khác-, mà một ai-đó sẽ thay đổi như điên. Mà tôi, sẽ thay đổi như điên. Thì đấy vẫn là những mùi hương, phải có, cho bằng được.
Sẽ đào xới cả thế giới lên. Sẽ cày cuốc như trâu rồi dùng nửa năm tiền lương dành dụm thuê mướn lẫn bắt buộc làm tình làm tội một chuyên gia nào đấy làm ra bằng được thứ mùi hương mình ám ảnh, nếu mấy cái công ty ấy giải thể. "By crook or by hook". Phải có cho bằng được.
Đến Amber Romance cũng đã thay đổi dáng hình rồi.
Thôi còn thẫn thờ làm chi?
Thôi còn thẫn thờ làm chi?
No comments:
Post a Comment