Tiểu Vũ,
Ở đây mùa này đã bắt đầu vào đông rồi, trời lạnh lắm. Sáng nay chị thức dậy rất sớm, lúc đó mới chừng 5 giờ 20' thôi, ăn sáng, rồi uống thuốc, để ôn bài chuẩn bị cho tiết kiểm tra buổi trưa, nhưng lại bị sốc với tác dụng của thuốc nên đã không chuẩn bị được gì. Buổi tối chị cũng không nhấc mình lên khỏi chỗ nằm nổi khi uống thứ thuốc này, những tưởng lần sau sẽ quen dần với nó hơn, nhưng mà lại không phải vậy. Chị lại không thể không uống, vì những lọai nhẹ hơn xem ra đã chẳng có tác dụng gì tới mấy con ho và chứng đau đầu như tắc nghẽn ở đâu đó của chị nữa. Kết quả là chị đã làm kiểm tra cực kỳ tệ, tệ lắm, Tiểu Vũ ạ.
Chị còn một lớp học bắt buộc vào buổi chiều nữa, mà nghỉ một ngày thì sẽ bị đánh rớt ngay. Rốt cuộc đã học rồi mà chị vẫn ấm ức mãi không biết mình có thực sự phải đăng ký môn này và hằng tuần đều phải đi không sót buổi nào cho những thứ không hề mới mẻ cũng không hề cuốn hút được chị thế này không. Chị chỉ muốn về nhà. Đặc biệt là hôm nay, hôm nay chị mệt nhừ trong người, Tiểu Vũ ạ.
Chị chỉ muốn về nhà. Thực ra Tiều Vũ này, thực ra chị không biết phải diễn tả câu nói này như thế nào. Chị chưa bao giờ có cái mà chị hay gán tạm bợ cho dễ kêu, là nhà ấy, khi nói mình phải trở về từ một nơi nào đó để ăn uống nghỉ ngơi. Hiện thời chị đang ở trong một nơi mà gần như bốn bức tường đều đầy chật sách, và các thể lọai đồ tồn kho như là các dụng cụ, bộ phận máy móc gì đó, còn có cả quần áo cũ nữa. Đông về rồi, chị phải trải một lớp mền ở dưới, và may mắn có một cái mền lông ngỗng để đắp, nếu không thì lạnh thấu xương, và cái đầu gối của chị lại bắt đầu kêu ca. Từ sau dạo đó, sang đây rồi, cứ ngày nào lạnh một chút, là cái đầu gối khó ưa của chị lại bắt đầu nhì nhằng, thời tiết ấm một chút thì bớt thấy cậu ta càm ràm hơn.
Tiểu Vũ này, em có ghét vì chị mắc bệnh 'Emily Dickinson' không?
Đôi khi chị tự hỏi, không biết Emily Dickinson có cảm thấy không ổn luôn không, cứ rời cây viết và mớ giấy viết thư tay ấy ra là cô ấy lại không ổn, có phải vậy không, Tiểu Vũ nhỉ...
Tiểu Vũ biết không, chị đi xa đã hơn hai năm rồi đấy, mà vẫn chưa tìm ra được nơi chị muốn tìm, Tiểu Vũ ạ. Chưa có cảm-giác, là mình đã tìm được. Mà có lẽ, là sẽ chẳng tìm được bao giờ.
Chị vốn lại rất dễ quay trở lại với cảm giác Xa lạ vốn luôn trú ngụ ở đâu đó sâu bên trong mình. Phải rồi, từ bấy đến nay, có đi đến nơi nào mà chị không hề cảm thấy xa lạ? Cả nơi này nữa, nơi mà chị đang ngồi gõ những dòng này cho Tiểu Vũ đây, cả cái faculty này đều xa lạ với tập hợp những con người xa lạ. Xong một ngày ở trường và ở chỗ làm thêm của chị rồi, chị lại trở về một nơi cũng rất xa lạ, sống với những kẻ lạ là người tốt tương-đối mà chị cứ mãi phải ám thị rằng họ không phải là kẻ lạ ấy. Nhưng sau rốt, dường như tất cả mọi người đều là Kẻ.Lạ của nhau, Tiểu Vũ ạ, tất cả mọi người ấy mà... nên chuyện đó cũng không có gì ghê gớm đến thế đâu.
Không phải là chị không yêu một nơi nào cả. Chị yêu Nha Trang lắm, Tiểu Vũ ạ. Chị yêu màu trời và màu biển xanh trong vắt ở miền đất ấy. Chị yêu cảm giác mềm mại của chân trần trên những dải cát trắng ôm lấy biển ở Nha Trang. Còn nữa, sự ấm áp từ những làn sóng ôm lấy chân mình ấy, em đi đâu khác mà tìm cho được? Chị yêu lắm, cái nơi mà năm mười tám tuổi chị đã một mình bắt chuyến xe lửa đầu tiên trong đời để đi đến ấy, rồi nằm ườn trong một căn phòng cũ kỹ rộng lớn của khách sạn và buổi sáng thì chạy nhào ra ban công mê mải ngắm thành phố với những dảy núi đồi ấy, đương nằm dịu dàng như một vành cung ôm lấy thứ ngọc trong vắt của chúng.
Nhưng sau rốt, đó vẫn không phải là nhà, Tiểu Vũ ạ.
Tiểu Vũ có bao giờ xem Into the wild chưa? Bộ phim kể về một người đàn ông cả đời đi mãi, đi mãi, đến những nơi hiếm ai đặt chân tới, và không dừng lại bao giờ, cũng không có bất kỳ mối dây ràng buộc nào, không tạo ra những kết nối cho bản thân mình, đốt tất cả số tiền mà mình có hoặc tìm cách tránh xa khỏi chúng, không có người thân thuộc, cũng không có được tổ ấm của mình, chỉ có một vài người bạn mà anh ta mãi vẫn lạc loài đơn độc giữa bọn họ, và chỉ có thể tuỵêt đối thứ tha khi cận kề cái chết trong giây khắc.
Chỉ có thể tuyệt-đối thứ tha khi cận kề cái chết trong giây khắc, có phải tất cả chúng ta đều như thế không, Tiểu Vũ?
Thực ra thì, Tiểu Vũ ạ, chị tự hỏi, Không.Còn.Trông.Đợi.Gì.Nữa, có phải là một hình thức đau đớn nào đó, của không thể thứ tha không?
Mà thực ra, chị đã học được cách không trông đợi gì nữa, tự lâu lắm rồi, từ khi chị còn rất trẻ, rất nhỏ cơ, giờ chị đã già thế này rồi cơ mà. Chỉ có điều, Tiểu Vũ ạ, điều đó không có nghĩa là mỗi lần đem cái mình đã học thành từ rất lâu ấy ra sử dụng, thì sẽ không cảm thấy đau. Chỉ đã dùng nó cứ như thể hai thứ là một, và thứ này vắng mặt thì thứ kia cũng sẽ không xuất hiện, nhưng không, Tiểu Vũ ạ, thật tiếc, rằng chúng là hai thứ tách biệt hoàn toàn. Cái cảm giác đau ấy vẫn chẳng chịu chạy đi đâu bao giờ, cho dù em đã chẳng trông-đợi-gì-nữa.