Có một người em gái nhỏ, không cùng một ngôn ngữ mẹ đẻ với tôi.
Có một người em gái nhỏ, muốn chạy trốn khỏi đất nước mà em lớn lên, nhưng em có một ngọn lửa nhỏ dành cho nơi ấy, luôn cháy phập phồng. Em yêu nơi em lớn lên. Còn tôi thì nguyền rủa nơi mình từ đấy ra đi.
Có một người em gái nhỏ, mà mọi người đều yêu em. Không phải vì em đẹp. Bởi vì em đáng yêu. Em tíu ta tíu tít đáng yêu.
Có một người em gái nhỏ, từng hờn giận tôi suốt cả một mùa dài. Và một mùa dài sau đấy nữa thì cặm cụi cầm phấn kẻ ranh giữa những gì gần gũi và bặt thiệp với nhau.
Có lẽ thói quen của em là tíu ta tíu tít. Kể cả khi buồn vẫn tíu ta tíu tít. Tíu ta tíu tít thật buồn bên tôi, bằng một thứ ngôn ngữ ngoại lai,
Rằng bạn sẽ giống như cô ấy sao sẽ trở về nơi chốn ấy ư sẽ đi vào địa ngục ư sẽ quay trở lại với con người đã làm khổ bạn ư em biết rằng khó lắm rằng gần như không thể được nhưng nếu có thể ở lại đây thì hay biết mấy bạn có thể gặp em và cùng đi chơi với em bất cứ khi nào chúng ta muốn chúng ta cũng có thể cứ thế gác lại mọi thứ bao gồm cả công việc ở đó mà vác ba lô lên đường du lịch cùng nhau bạn thậm chí có thể mua một căn hộ nằm sát bên căn hộ của em bạn có dấu hiệu của một người bị bệnh trầm cảm rồi bạn phải gặp em nội trong tuần này mới được thứ tư nhé thứ tư nhé...
Này em, em gái nhỏ tim vẫn còn chưa mang vào từ thế giới này những vết thương không cách nào chữa lành. Tôi biết rằng điều này có lẽ sẽ là đôi chút đáng buồn. Nhưng em phải biết, em phải biết,
Rằng trên đời này có những giống người,
không được sinh ra để đón nhận những lời em đã nói sau một thời gian đủ dài cho những mường tượng và ấp ủ trong lòng lớn lên, cũng không được sinh ra để đón nhận những thứ em hằng mường tượng dành cho họ, hoặc vốn dĩ là để làm cùng với họ,
như là tôi.