Tuesday 29 May 2012

S.


Có một người em gái nhỏ, không cùng một ngôn ngữ mẹ đẻ với tôi.

Có một người em gái nhỏ, muốn chạy trốn khỏi đất nước mà em lớn lên, nhưng em có một ngọn lửa nhỏ dành cho nơi ấy, luôn cháy phập phồng. Em yêu nơi em lớn lên. Còn tôi thì nguyền rủa nơi mình từ đấy ra đi.

Có một người em gái nhỏ, mà mọi người đều yêu em. Không phải vì em đẹp. Bởi vì em đáng yêu. Em tíu ta tíu tít đáng yêu.

Có một người em gái nhỏ, từng hờn giận tôi suốt cả một mùa dài. Và một mùa dài sau đấy nữa thì cặm cụi cầm phấn kẻ ranh giữa những gì gần gũi và bặt thiệp với nhau.


Có lẽ thói quen của em là tíu ta tíu tít. Kể cả khi buồn vẫn tíu ta tíu tít. Tíu ta tíu tít thật buồn bên tôi, bằng một thứ ngôn ngữ ngoại lai,

Rằng bạn sẽ giống như cô ấy sao sẽ trở về nơi chốn ấy ư sẽ đi vào địa ngục ư sẽ quay trở lại với con người đã làm khổ bạn ư em biết rằng khó lắm rằng gần như không thể được nhưng nếu có thể ở lại đây thì hay biết mấy bạn có thể gặp em và cùng đi chơi với em bất cứ khi nào chúng ta muốn chúng ta cũng có thể cứ thế gác lại mọi thứ bao gồm cả công việc ở đó mà vác ba lô lên đường du lịch cùng nhau bạn thậm chí có thể mua một căn hộ nằm sát bên căn hộ của em bạn có dấu hiệu của một người bị bệnh trầm cảm rồi bạn phải gặp em nội trong tuần này mới được thứ tư nhé thứ tư nhé...


Này em, em gái nhỏ tim vẫn còn chưa mang vào từ thế giới này những vết thương không cách nào chữa lành. Tôi biết rằng điều này có lẽ sẽ là đôi chút đáng buồn. Nhưng em phải biết, em phải biết,

Rằng trên đời này có những giống người,

không được sinh ra để đón nhận những lời em đã nói sau một thời gian đủ dài cho những mường tượng và ấp ủ trong lòng lớn lên, cũng không được sinh ra để đón nhận những thứ em hằng mường tượng dành cho họ, hoặc vốn dĩ là để làm cùng với họ,





như là tôi.




Băng băng...


Những đợt sốt kéo dài nhiều ngày. Và những đêm gần như thức trắng nếu không thể chạm vào người tình chứa cồn mời gọi.


Tôi nghe tiếng Nàng văng vẳng giữa ngày, khi bước đi giữa những làn cỏ tối.


Và tôi nghe tiếng Nàng trên chuyến tàu, từ vùng ngoại ô đến trung tâm phố thị. Vang vang.


Về với em đi.













Vậy là tháng Sáu rồi. Hạ đã sang ở nơi ấy. Đêm tối đã bắt đầu thôi thiếu vắng những cơn mưa.

Tôi nhớ ngày mưa trắng trời buổi bình minh hôm ấy. Nàng rúc sâu vào lòng tôi. Cùng với khao khát hóa vĩnh viễn cho tất cả những ngày xanh hãy còn bên nhau cận kề. Quá đỗi thân thương đến trào nước mắt.


Về với em đi.













Có lẽ từ ngàn vạn ngày trước thì tôi đã bắt đầu hình thành những ảo tượng về Nàng rồi. Phỏng có mấy ai trên đời này không nuôi dưỡng những ảo tượng về những người gần gũi nhất. Về cô thiếu nữ mười bảy rất dễ đau của mình. Về người đàn bà của mình.




"Nàng sẽ không chết. Và anh biết điều đó."




Nàng không bao giờ nữa, còn tha thiết gọi anh.



Về với em đi.





Và anh biết điều đó.

Liệu có một ngày nào đó không, anh đốt cháy chính những ảo tượng của mình trên một chuyến tàu hun hút lao đi giữa những miền xa lạ?


Hello darkness my old friend...


Tất cả mọi người ở đây nói với tôi về việc đi về nơi đó như thể đấy là đi về cõi chết.

Tất cả mọi người ở nơi đó nhìn tôi như thể tôi đang cách họ cả một dặm lửa địa ngục.



Cuối cùng thì cõi chết ở đâu?



Cõi chết ở đây. Ở ngay đây. Tôi đi đâu cũng không đào thoát nổi.

Ánh son cam đã thôi nhảy múa trên môi nàng ướm thử. Những thỏi son rồi cũng đã bắt đầu khô cứng lại và mốc meo lên.

3 giờ 37 phút sáng, tôi thấy mình đang bôi thứ vữa hoang phế lên tất cả, tất cả những gì mình chạm tay vào.

Những chuyến đi từ lâu chỉ là một cứu cánh đương nằm thoi thóp.

Cảm giác đau đáu "muốn đi, muốn đi" vang vọng tự lòng ngực mà ra ấy, chúng nói với tôi rằng, Chị đã mãi mãi mất chúng tôi rồi. Chị đã dứt bỏ chúng tôi lại đó, thay xiêm y cho Tự Do của chị, rồi đăm đắm băng qua cả một đại dương, lao vào cuộc đời mà chị cho là vốn là của riêng mình nhưng bằng cách nào đó đã lạc mất từ lâu. Chị hồ hởi vùi môi mình vào ẩn náu nơi cuộc đời vừa tìm lại được, đắm chìm trong ngàn vạn ngày. Còn chúng tôi thì chết héo mà chẳng ai hay, và chị thì đã chẳng mảy may màng đến nữa. Giờ thì chị mất chúng tôi rồi, sau khi cái cuộc đời đáng cho chị băng qua nghìn trùng mà lao vào ấy đã quẳng chị ra khỏi nó như quẳng một gánh lo. Giờ thì chị, tuyệt đối, mất chúng tôi rồi.


Monday 28 May 2012

Cồn. Âm thanh và Cuồng nộ. Và Long long ago không lời.


Sau khi đã kết thúc mớ report writing khá chuyên sâu kỹ thuật xây dựng ấy, cô quả thực là đã kiệt sức đến nơi. Và gió cứ thổi từng hơi giá rét qua lỗ thông gió của nhà kho, mặc bốn lớp áo mà tay vẫn như hai thỏi băng buốt lạnh. Cô lẩm bẩm rằng quả đúng thật là cô không thể ngủ được nếu không có cồn. Mà chết tiệt ở chỗ là hiện giờ ở đây không có một loại cồn đủ mạnh, để có thể đưa cô đến ngay với giấc ngủ của mình. Với các loại port thông thường thì cần 2-3 tiếng đồng hồ buồn nôn vì cứ phải trằn trọc mãi, và rồi suy cho cùng, chẳng phải do chúng mà chính cô cuối cùng cũng đã lê lết được đến bên giấc ngủ của mình sau ngần ấy thời gian.

Thêm nữa là những hiệu ứng ngoài mong đợi mà những loại cồn đủ mạnh sẽ không mang lại, như là gọi về cho em gái cô ở bên kia đầu đại dương, thinh lặng và rồi cúp máy, để rồi sáng mai thức dậy lại làm sao để giải quyết chuyện đó một cách vô cùng khéo léo để đối phương (Mẹ và em cô) có nghĩ ngợi gì cũng không cứ thế mà dây dưa mãi được.

Thực ra đã gần ba thế kỷ rồi cô vẫn chưa ăn món canh rau dền mà mình thích, có lẽ thi kết thúc môn rồi cô phải tự thưởng cho mình chí ít là một tô canh cho ra hồn.

Từ lúc bắt đầu gởi bài report cho các gọi-là "đồng nghiệp" khác trong nhóm, thì cô đã bắt đầu nhớ Âm thanh và cuồng nộ rồi. Âm thanh và cuồng nộ của William Faulkner Ôi... cô quả là bị nghiện Âm thanh và cuồng nộ, đến mức có lẽ sẽ ôm nó ngày đêm, nếu không có cái report nào tồn tại ở đó, hay không phải nhấc mình lên mà đi dạy kèm cho bọn trẻ.

Cô cứ nghĩ, từ mai, có lẽ bận bịu cỡ nào cũng phải lôi đống hộp nhựa nặng trình trịch ấy xuống, để lấy quyển Âm thanh và cuồng nộ đã bao bìa cẩn thận bằng giấy kiếng ra để cạnh mình. Và hôm nào, có lẽ cho dù đã gần 4h sáng đi chăng nữa, cô cũng phải đọc đi đọc lại những dòng mà mình yêu thích trong ấy.


Ôi, Caddy có mùi như cây Caddy có mùi như cây tại sao em lại phải lấy chồng hở Caddy tại sao em lại phải lấy chồng tại sao em lại phải rời khỏi đây Em bệnh anh phải hứa anh phải hứa Em làm như một người đàn bà da đen đầy khao khát giữa đồng.



Mà ôi, cô quả nhiên là không thể ngủ khi không có cồn... lúc này là 3:44 sáng ngày mới rồi.

Sunday 27 May 2012

Admette.


Duyệt, có lẽ anh nên chờ đến đêm,
và đêm nay, đừng ngủ. Đừng ngủ với những ly Hardy đã cạn không đủ để đưa anh đến với một thế giới ảo tượng nào trước khi khép mắt.


Cứ ngồi đó, giữa những dòng nước chảy ra từ kẻ mắt mà thủ phạm là cái ngột ngạt mang lại từ bóng tối đặc quánh. Cứ ngồi đó, mà thừa nhận,

rằng có một lỗ hổng lớn giữa lòng ngực anh, mà rượu chỉ có thể khoét sâu chứ không thể đổ đầy, ngày đêm tưng tức như một thứ bệnh tật dằng dai.

rằng anh phải sống, để chỉ chết khi tóc đã bạc trắng màu với những ngón tay run rẩy là kết quả của sự Già.Đi.

rằng cuộc đời là một quá trình Trả.Giá không thể tránh khỏi.


rằng anh chưa bao giờ cho Nàng lấy một ngày kỷ niệm. Nàng đã thổn thức, và giọng nàng hờn trách, nhỏ bé như một đứa trẻ con. Hãy thừa nhận đó là sự thật. Và anh cố dỗ an Nàng, hòng tránh phải thừa nhận chính sự bất lực của anh.

rằng anh thực sự, đã quá Già.Cỗi rồi.



rằng anh đã bỏ người đàn bà của mình ra đi năm mười chín tuổi.

Mải miết, mải miết,
không dừng.





rằng Nàng không bao giờ tha thứ cho anh.

dẫu cho đến ngày cuối cùng.
Trong ngàn vạn ngày mục ruỗng đơn côi và lạnh lẽo.





hãy thôi gằn lên từng tiếng một rằng Nàng quả thực mù lòa câm điếc. Không...


hãy thừa nhận,

rằng trước khi anh kịp dẫn xác về cái nơi hoang tàn đổ nát ấy trong thương tích,

để chạm tay vào gương mặt Nàng,

và thú nhận với Nàng anh chỉ là loài chó đuổi cắn chính chiếc đuôi của mình,



để Sống cùng Nàng,


để yêu Nàng,
mỗi ngày


để giết Nàng,

hay để chiếm lấy Nàng,




thì người đàn bà của anh,
Nàng đã chết.


thì những hoang phế,
đã chiếm lấy Nàng,
trước anh.



Bốn ngàn hai trăm bốn mươi lăm dặm chim bay và đại dương thăm thẳm, không ngăn được anh. Một mình trong đêm giữa những nơi heo hút hoang lạnh, cũng chưa bao giờ ngăn được anh.


Nhưng Duyệt à, anh định đi đâu để tìm lại Nàng?


Nàng muốn chết.
Và Nàng đã toại nguyện mình.


Anh định đi đâu,
để tìm lại Nàng-mãi-mãi-cần-anh-của-những-tháng-năm-mười-bảy ấy?



Miscellaneous


There is a stranger, a girl, in my -friend-'s friend list (of course not the friend list here).

She looks like she's been having a pain in the ass with every comment I wrote down on my -friend-'s wall.

And then she went write a comment back every time with quite a (I can't find any other words, sorry) jealous voice underneath.


And I've been: "Oh Gosh... Lols... : )) "



Everyone's loving everyone.

Our problem is there are just so many more worth-being-loved individuals on the Earth, compared to those who are not worth it, guys. Lols. Lots of people love many other people.


We all love each other.
And because everyone's got the right to love everyone, we sometimes exploit our right, or overuse it, and we all have been creating a mess out of the fact that we love each other.


Lols.


Hardy Hardy...

Hardy Hardy,


You aren't good enough, you know

You are not strong enough to me,

And I don't like my stomach being full of liquid in them.

Hardy Hardy,

You aren't just good enough...


Hardy Hardy,

I really like the life here with you...

but it's not gonna work anyway

Hardy Hardy...


Even you, gets cold...


Hardy Hardy...

Absorb me,
Become me...



Thursday 24 May 2012

Lại nói một chút về Riêng-tư.

Có một người đàn ông nói với tôi thế này, It is very unfortunate for-you that you cannot live alone in this world. It is very unfortunate that you have to share the place with other people, to fit in. You cannot afford an apartment to live just by your-self.


Phải, có lẽ con người tôi vốn là như thế đó.

Chia sẻ với ai cái gì, dù chỉ là một bản nhạc, thì bản thân mình cũng phải ám ảnh về nó trước.


Viết ra cái gì, cũng vốn là để bản thân đọc trước tiên (dù thực ra thì đương nhiên tôi là người đầu-tiên hẵng đã đọc nó từ trong đầu tôi rồi). Hiếm hoi lắm mới round robin, và không bao giờ có thể cảm thấy riêng tư vừa đủ như việc chỉ mình mình viết ra tất cả. Với tôi, có lẽ riêng-tư là thứ tiên-quyết để viết ra. Không có, thì chữ cũng không bao giờ tuôn ra trên bàn phím và dưới những đầu ngón tay.

Đã yêu thích điều gì đó ở chính bản thân mình hay cơ thể mình rồi, thì dù người khác có dẫn lại trước gương, chỉ cho hay, tôi vẫn cứ ngầm lắc đầu và ngầm tiếp diễn cái sự yêu thích ấy của mình mà thôi.

Tôi đã 23, nhưng có những thứ trải qua biết bao biến cố trốn chạy giằng co hay đau đớn rồi, vẫn cứ như thế thôi. Tôi muốn nói, dù là 23 tuổi, hay là 19 tuổi, thì đó vẫn là tôi. Khi tôi yêu người mà tôi yêu, cũng như thế, tôi vẫn phải thấy bản thân niềm yêu của mình đẹp trước. Và một khi đã thấy chúng đẹp rồi, thì không bao giờ đặt nặng việc người khác thấy chúng như thế nào. Không hẳn là không mảy may quan tâm. Không hẳn là không bất an (bạn biết đấy, nếu bạn đã từng yêu, thì bạn hẳn biết khó lòng mà không cảm thấy bất an trước những điều như thế, dù chúng nằm ở-ngoài-bạn). Tôi không hẳn là đến cái mức độ ích kỷ ấy, chỉ là, có những thứ cả sóng cả lửa, vẫn không bào mòn hay thiêu đốt được.

Và khi tôi không còn thấy chúng đẹp nữa, xin bạn đừng nghĩ là chúng đã trở nên xấu xí đi theo thời gian. Đơn giản chỉ là, chúng đã Chết. Bằng một phương thức nào đó, Chết đi.


Một ngày tôi thức dậy và nhận ra, mình đúng là vẫn đang ở trên cái nơi không biết là nơi nào đó, nhưng là ở đấy một-mình. Ở một nơi nào đó không rõ tên, cũng không rõ là đâu. Xung quanh là đường chân trời. Và đại dương một màu tro bụi. Cảm thấy khó nghe thấy những thanh âm chung quanh. Cảm thấy thanh âm dường như không tồn tại nữa. Tôi cũng không có thanh âm. Đôi khi tôi cố la hét lên, cố nghe cho bằng được, tiếng-của-mình. Nhưng Không. Sóng, không, sóng cũng không. Sóng chỉ vỗ mà không có một thanh âm nào vọng vào tai tôi được cả.

Không có một thanh âm nào, (có thể), vọng vào tai tôi, được (nữa) cả.


Viết. 24052012.

"Sau cùng, tôi đã bắt đầu viết rằng, Có lẽ Nhan Nhan không bao giờ thoát ra khỏi số phận của cô.


Sau cùng, cô vẫn sẽ hôn lên vô số những đôi môi xa lạ đáng nguyền rủa. Chạm vào những cơ thể xa lạ đáng nguyền rủa. Làm tình với rất nhiều gã không ra đàn ông, không ra hồn người.

Hoặc sau cùng Nhan Nhan sẽ giẫm như in vào vết bánh xe đổ của mẹ cô. Có một người đàn ông cứ cách ngày lại vào căn nhà kho ọp ẹp nơi Nhan Nhan đang ở, đòi làm tình với cô. Quyết chu cấp cho cô mọi thứ để được nhìn thấy cô thành công. Đổi lại, ông muốn Nhan Nhan phải làm thế nào đó, để học lấy, cách yêu ông. Nhan Nhan nghe câu này xong rất muốn nằm đó phá ra cười. Nếu không tính đến chuyện vô ơn ở đây, thì sự thực là, cô chẳng hề muốn chạm vào đôi môi lẫn cái hơi thở đã tích lũy không biết bao nhiêu loại vi khuẩn vòm họng lẫn vi khuẩn bao tử hơn 60 năm ròng ấy của ông. Nhan Nhan quả thực có lẽ chẳng bao giờ học nổi cái gọi là bài học đã lên sẵn giáo trình ấy dành cho mình.

Đã từng một khoảng thời gian dài, trong mơ, Nhan Nhan thấy mình làm tình với rất nhiều gã đàn ông xa lạ. Cô đi chơi đêm với bạn bè, vào bar, uống thật nhiều thứ men bia mà cô chẳng hề ưa, vào phòng vệ sinh nôn mửa, để cho, hoặc vốn phải thế, hông và eo cô bị trì kéo vào những vòng tay sờ soạng xa lạ. Rồi đến tối, lại mơ những giấc mơ đáng nguyền rủa ấy. Đến tận khi Nhan Nhan đã ở nhà mỗi tối, đọc sách và viết lách trong đêm khuya cho đến mệt nhoài mới ngủ, những giấc mơ ấy vẫn cố bám theo cô mải miết. Mải miết.

Ấy vậy mà có một khoảng thời gian rất dài, rất dài, những cơn mơ ấy đã kéo đi đâu hết cả. Rất lâu, Nhan Nhan không hề gặp lại chúng, đến mức điều này làm cô có rất nhiều lúc lầm tưởng, là chúng đã đi khỏi cô. Vĩnh Viễn.
Bạn biết đấy, đôi khi Nhan Nhan chỉ là một cô gái đơn giản như thế mà thôi. Chỉ nghĩ về Vĩnh Viễn, giản đơn như thế.

[...]"

Sunday 20 May 2012

Hollow.

Chúa đã bỏ loài người.

Phật đã bỏ loài người.

Này em, xin cứ phụ tôi.

Đến một ngày nào đó, em cũng sẽ rời khỏi đây.

Một ngày nào-đó, rồi thì em cũng rời đi thôi.

Tại sao tôi còn phải đẩy em khỏi tôi làm gì... Không đâu.


Không đâu.

Tôi chỉ cười nhạt thôi.



Này em, biết không, tôi -biết- điều đó.

Tôi biết là, từ nào đến giờ, em đã luôn dối tôi nhiều lắm đấy.

Và em đang, cứ mãi dối tôi đấy.

Và tôi chỉ cười nhạt thôi.



Bởi vì, đâu phải ai cũng có thể,




có được phước phần như Lâm Đại Ngọc.

cứ thế mà ói cuộc đời ra bằng máu, rồi chết cho rồi.


:").

Wednesday 16 May 2012

Unfortunately...


Unfortunately...


Cô là một kẻ rất hay nhìn lại. Để xem thực-ra thì mình đã đi được đến đâu rồi.

Và thực-ra, mình đang làm gì.


Chỉ là, đôi khi cũng rất cần phải tỉnh thức, rằng rốt cuộc thì thực hư là, mình đang làm gì.


Endless calculations. Plotting. Những thứ luôn phải có Introduction và Conclusions. Construction drawings. Đôi khi có những thứ buồn cười và sau đấy là buồn nôn như Plagiarism xen vào (Cô có thói quen nôn mửa khi ngán ói một số thứ nhất định nào đó, nó chung là, khi stress out).

Tất cả chúng không đủ để phá hỏng cô. :")

Nhưng chúng hầu như đã xấp-xỉ phá hỏng cô. Hoàn toàn.

Không có Bóng ma nhà hát lớn, hay Notre Dame de Paris. Không có những lần ôm nhau từ phía sau và hát vào tai nhau. Hay đọc Maxim Gorky. Hay là một vài đoạn thơ vụn vặt. Hay đơn giản chỉ là thư của Emily Dickinson viết một cách thực nghiện ngập cho mọi người và cho Susan của bà. Rốt cuộc thì tại sao Susan, chị lại phải lấy chồng. Rốt cuộc thì tại sao một số con người nhất định lại không thể ở bên nhau. Ừ thì Maxim Gorky đã chết. Emily Dickinson cũng đã chết. Rimbaud đã chết. Ừ thì, tất cả đều đã chết. Cô cũng chẳng còn nhớ tên của câu chuyện đã được viết ra ấy nữa, ừ.


Cô biết chứ. Dĩ nhiên là cô biết cái sự thật rằng mình đang bỏ cả cuộc đời, cả tuổi thanh xuân của mình ra, để làm một thứ cô không hề yêu, và sẽ không bao giờ yêu. Cô ghét cái guồng máy mà cô đang ở trong nó, từng giây phút một khi nào cô vẫn còn đang ở trong nó. Đó là sự thật.


Suy cho cùng, tất cả chúng ta đều phải "bước lên đồi dưới những làn roi vọt". Tất cả.

Thế cho nên là, có gì để phải nói-ra. Có gì đâu.


Và gần như hiển nhiên hay mặc định là, chúng ta không thể nào, bước cùng-nhau, lên đồi, dưới những làn roi vọt.


Phải có gì đâu, để mà nói ra.

Chỉ có điều, thi thoảng, chỉ là thi thoảng thôi, khi nhìn lại, cô thấy mình gần như đã bị hủy hoại hoàn toàn. Và lại bắt đầu muốn ói. Như điên.


Và bạn lại bắt đầu hỏi, Bao giờ thì cô mới chịu hài lòng?




After all the undesired and horrible things that have happened, all the things that have worn out what together we had had before, sometimes, in a moment, like this, I suddenly realize that... I still love you though.