Thursday, 24 May 2012

Lại nói một chút về Riêng-tư.

Có một người đàn ông nói với tôi thế này, It is very unfortunate for-you that you cannot live alone in this world. It is very unfortunate that you have to share the place with other people, to fit in. You cannot afford an apartment to live just by your-self.


Phải, có lẽ con người tôi vốn là như thế đó.

Chia sẻ với ai cái gì, dù chỉ là một bản nhạc, thì bản thân mình cũng phải ám ảnh về nó trước.


Viết ra cái gì, cũng vốn là để bản thân đọc trước tiên (dù thực ra thì đương nhiên tôi là người đầu-tiên hẵng đã đọc nó từ trong đầu tôi rồi). Hiếm hoi lắm mới round robin, và không bao giờ có thể cảm thấy riêng tư vừa đủ như việc chỉ mình mình viết ra tất cả. Với tôi, có lẽ riêng-tư là thứ tiên-quyết để viết ra. Không có, thì chữ cũng không bao giờ tuôn ra trên bàn phím và dưới những đầu ngón tay.

Đã yêu thích điều gì đó ở chính bản thân mình hay cơ thể mình rồi, thì dù người khác có dẫn lại trước gương, chỉ cho hay, tôi vẫn cứ ngầm lắc đầu và ngầm tiếp diễn cái sự yêu thích ấy của mình mà thôi.

Tôi đã 23, nhưng có những thứ trải qua biết bao biến cố trốn chạy giằng co hay đau đớn rồi, vẫn cứ như thế thôi. Tôi muốn nói, dù là 23 tuổi, hay là 19 tuổi, thì đó vẫn là tôi. Khi tôi yêu người mà tôi yêu, cũng như thế, tôi vẫn phải thấy bản thân niềm yêu của mình đẹp trước. Và một khi đã thấy chúng đẹp rồi, thì không bao giờ đặt nặng việc người khác thấy chúng như thế nào. Không hẳn là không mảy may quan tâm. Không hẳn là không bất an (bạn biết đấy, nếu bạn đã từng yêu, thì bạn hẳn biết khó lòng mà không cảm thấy bất an trước những điều như thế, dù chúng nằm ở-ngoài-bạn). Tôi không hẳn là đến cái mức độ ích kỷ ấy, chỉ là, có những thứ cả sóng cả lửa, vẫn không bào mòn hay thiêu đốt được.

Và khi tôi không còn thấy chúng đẹp nữa, xin bạn đừng nghĩ là chúng đã trở nên xấu xí đi theo thời gian. Đơn giản chỉ là, chúng đã Chết. Bằng một phương thức nào đó, Chết đi.


Một ngày tôi thức dậy và nhận ra, mình đúng là vẫn đang ở trên cái nơi không biết là nơi nào đó, nhưng là ở đấy một-mình. Ở một nơi nào đó không rõ tên, cũng không rõ là đâu. Xung quanh là đường chân trời. Và đại dương một màu tro bụi. Cảm thấy khó nghe thấy những thanh âm chung quanh. Cảm thấy thanh âm dường như không tồn tại nữa. Tôi cũng không có thanh âm. Đôi khi tôi cố la hét lên, cố nghe cho bằng được, tiếng-của-mình. Nhưng Không. Sóng, không, sóng cũng không. Sóng chỉ vỗ mà không có một thanh âm nào vọng vào tai tôi được cả.

Không có một thanh âm nào, (có thể), vọng vào tai tôi, được (nữa) cả.


1 comment:

  1. Tôi cũng đã qua cái tuổi 23 - và thoảng như tôi thấy cái gì đó tại đây .. Rất may như bạn thấy đó sợ hãi đôi chút vì chẳng nghe thấy gì cả, nhưg bạn vẫn ý thức được là mình vẫn còn thở đúng ko. ?! :)

    ReplyDelete