Những đợt sốt kéo dài nhiều ngày. Và những đêm gần như thức trắng nếu không thể chạm vào người tình chứa cồn mời gọi.
Tôi nghe tiếng Nàng văng vẳng giữa ngày, khi bước đi giữa những làn cỏ tối.
Và tôi nghe tiếng Nàng trên chuyến tàu, từ vùng ngoại ô đến trung tâm phố thị. Vang vang.
Về với em đi.
Vậy là tháng Sáu rồi. Hạ đã sang ở nơi ấy. Đêm tối đã bắt đầu thôi thiếu vắng những cơn mưa.
Tôi nhớ ngày mưa trắng trời buổi bình minh hôm ấy. Nàng rúc sâu vào lòng tôi. Cùng với khao khát hóa vĩnh viễn cho tất cả những ngày xanh hãy còn bên nhau cận kề. Quá đỗi thân thương đến trào nước mắt.
Về với em đi.
Có lẽ từ ngàn vạn ngày trước thì tôi đã bắt đầu hình thành những ảo tượng về Nàng rồi. Phỏng có mấy ai trên đời này không nuôi dưỡng những ảo tượng về những người gần gũi nhất. Về cô thiếu nữ mười bảy rất dễ đau của mình. Về người đàn bà của mình.
Nàng không bao giờ nữa, còn tha thiết gọi anh.
Và anh biết điều đó.
Liệu có một ngày nào đó không, anh đốt cháy chính những ảo tượng của mình trên một chuyến tàu hun hút lao đi giữa những miền xa lạ?
Có lẽ từ ngàn vạn ngày trước thì tôi đã bắt đầu hình thành những ảo tượng về Nàng rồi. Phỏng có mấy ai trên đời này không nuôi dưỡng những ảo tượng về những người gần gũi nhất. Về cô thiếu nữ mười bảy rất dễ đau của mình. Về người đàn bà của mình.
"Nàng sẽ không chết. Và anh biết điều đó."
Nàng không bao giờ nữa, còn tha thiết gọi anh.
Về với em đi.
Và anh biết điều đó.
Liệu có một ngày nào đó không, anh đốt cháy chính những ảo tượng của mình trên một chuyến tàu hun hút lao đi giữa những miền xa lạ?
No comments:
Post a Comment