Thursday, 24 May 2012

Viết. 24052012.

"Sau cùng, tôi đã bắt đầu viết rằng, Có lẽ Nhan Nhan không bao giờ thoát ra khỏi số phận của cô.


Sau cùng, cô vẫn sẽ hôn lên vô số những đôi môi xa lạ đáng nguyền rủa. Chạm vào những cơ thể xa lạ đáng nguyền rủa. Làm tình với rất nhiều gã không ra đàn ông, không ra hồn người.

Hoặc sau cùng Nhan Nhan sẽ giẫm như in vào vết bánh xe đổ của mẹ cô. Có một người đàn ông cứ cách ngày lại vào căn nhà kho ọp ẹp nơi Nhan Nhan đang ở, đòi làm tình với cô. Quyết chu cấp cho cô mọi thứ để được nhìn thấy cô thành công. Đổi lại, ông muốn Nhan Nhan phải làm thế nào đó, để học lấy, cách yêu ông. Nhan Nhan nghe câu này xong rất muốn nằm đó phá ra cười. Nếu không tính đến chuyện vô ơn ở đây, thì sự thực là, cô chẳng hề muốn chạm vào đôi môi lẫn cái hơi thở đã tích lũy không biết bao nhiêu loại vi khuẩn vòm họng lẫn vi khuẩn bao tử hơn 60 năm ròng ấy của ông. Nhan Nhan quả thực có lẽ chẳng bao giờ học nổi cái gọi là bài học đã lên sẵn giáo trình ấy dành cho mình.

Đã từng một khoảng thời gian dài, trong mơ, Nhan Nhan thấy mình làm tình với rất nhiều gã đàn ông xa lạ. Cô đi chơi đêm với bạn bè, vào bar, uống thật nhiều thứ men bia mà cô chẳng hề ưa, vào phòng vệ sinh nôn mửa, để cho, hoặc vốn phải thế, hông và eo cô bị trì kéo vào những vòng tay sờ soạng xa lạ. Rồi đến tối, lại mơ những giấc mơ đáng nguyền rủa ấy. Đến tận khi Nhan Nhan đã ở nhà mỗi tối, đọc sách và viết lách trong đêm khuya cho đến mệt nhoài mới ngủ, những giấc mơ ấy vẫn cố bám theo cô mải miết. Mải miết.

Ấy vậy mà có một khoảng thời gian rất dài, rất dài, những cơn mơ ấy đã kéo đi đâu hết cả. Rất lâu, Nhan Nhan không hề gặp lại chúng, đến mức điều này làm cô có rất nhiều lúc lầm tưởng, là chúng đã đi khỏi cô. Vĩnh Viễn.
Bạn biết đấy, đôi khi Nhan Nhan chỉ là một cô gái đơn giản như thế mà thôi. Chỉ nghĩ về Vĩnh Viễn, giản đơn như thế.

[...]"

No comments:

Post a Comment