Wednesday, 16 May 2012

Unfortunately...


Unfortunately...


Cô là một kẻ rất hay nhìn lại. Để xem thực-ra thì mình đã đi được đến đâu rồi.

Và thực-ra, mình đang làm gì.


Chỉ là, đôi khi cũng rất cần phải tỉnh thức, rằng rốt cuộc thì thực hư là, mình đang làm gì.


Endless calculations. Plotting. Những thứ luôn phải có Introduction và Conclusions. Construction drawings. Đôi khi có những thứ buồn cười và sau đấy là buồn nôn như Plagiarism xen vào (Cô có thói quen nôn mửa khi ngán ói một số thứ nhất định nào đó, nó chung là, khi stress out).

Tất cả chúng không đủ để phá hỏng cô. :")

Nhưng chúng hầu như đã xấp-xỉ phá hỏng cô. Hoàn toàn.

Không có Bóng ma nhà hát lớn, hay Notre Dame de Paris. Không có những lần ôm nhau từ phía sau và hát vào tai nhau. Hay đọc Maxim Gorky. Hay là một vài đoạn thơ vụn vặt. Hay đơn giản chỉ là thư của Emily Dickinson viết một cách thực nghiện ngập cho mọi người và cho Susan của bà. Rốt cuộc thì tại sao Susan, chị lại phải lấy chồng. Rốt cuộc thì tại sao một số con người nhất định lại không thể ở bên nhau. Ừ thì Maxim Gorky đã chết. Emily Dickinson cũng đã chết. Rimbaud đã chết. Ừ thì, tất cả đều đã chết. Cô cũng chẳng còn nhớ tên của câu chuyện đã được viết ra ấy nữa, ừ.


Cô biết chứ. Dĩ nhiên là cô biết cái sự thật rằng mình đang bỏ cả cuộc đời, cả tuổi thanh xuân của mình ra, để làm một thứ cô không hề yêu, và sẽ không bao giờ yêu. Cô ghét cái guồng máy mà cô đang ở trong nó, từng giây phút một khi nào cô vẫn còn đang ở trong nó. Đó là sự thật.


Suy cho cùng, tất cả chúng ta đều phải "bước lên đồi dưới những làn roi vọt". Tất cả.

Thế cho nên là, có gì để phải nói-ra. Có gì đâu.


Và gần như hiển nhiên hay mặc định là, chúng ta không thể nào, bước cùng-nhau, lên đồi, dưới những làn roi vọt.


Phải có gì đâu, để mà nói ra.

Chỉ có điều, thi thoảng, chỉ là thi thoảng thôi, khi nhìn lại, cô thấy mình gần như đã bị hủy hoại hoàn toàn. Và lại bắt đầu muốn ói. Như điên.


Và bạn lại bắt đầu hỏi, Bao giờ thì cô mới chịu hài lòng?




No comments:

Post a Comment