Thursday 26 July 2012

Scorpion Socializing. Why? Đâu có nguy hiểm?

[Mào đầu: Đây là sự nổi hứng socializing của Bò Cạp giữa cơn hưng trầm cảm với thuốc men và một cơ số vấn đề không liên quan đến vấn đề hiển nhiên phía dưới.]



Các chú lại như thế nữa rồi. Khi anh nói Cái ly bị bể thì hàm ý sâu xa tức là cái ly nó bị bể. Ừ, là bể bởi sự rơi tự do va đập xuống nền gạch dưới giường anh, hoặc là lực tống đạp vô ý thức, à ờ rất thuần vô ý thức của anh. Tại sao chú nào chú nấy Ồ À Hả Sao vậy Có chuyện gì bức xúc dữ vậy tại sao mày đập bể cái ly *giọng lấy hơi lên* Chị ơi có chuyện gì mà làm chị bực mình đến vậy *giọng thỏ thẻ*.



Trời ơi...

Một câu thôi nha: Anh không có nguy hiểm!

Cái câu chuyện này đâu có mystery Bò Cạp gì đâu các chú à. Nó cũng không có giá-trị bí ẩn quái gì sất, là,

Anh đâu có nguy hiểm!


Mặc dầu bầu đàn thê thiếp partner de facto bên cạnh anh nhìn rất nguy hiểm và đặc biệt diêm dúa cánh sen (mà không hiểu vì sao), như vầy nè:


(Xin đừng chú ý mà hãy dời mắt khỏi cái nhu cầu không liên quan đến nội dung entry (trông có vẻ diêm dúa) trên đầu móng tay anh.)


Nhưng anh, là anh,

Đâu có nguy hiểm!



Các chú nhất mực không tin sao? Đành đoạn không tin sao? Ôi... ~


Thôi tém lợi trải nệm cho đỡ ê mông rồi ngồi xếp bằng quây quần xuống đây anh kể chuyện ma. Cái câu chuyện ma rẻ tiền này (mà không liên quan đến sự nguy hiểm (vốn là không có) của anh) không đủ sức để kể lần thứ hai đâu đó.


1. Có một ngày Cọng Giá - nàng nói với tôi, (rất nguy hiểm) không thể quote nguyên văn nhưng đại loại thế này,

'Em nghĩ có đấu tranh thì phải được chứ.'


Và tôi quăng nguyên một cục Chểnh mảng, nằm ườn ra đó, ừ à ừ ờ. Phải, tôi đã nói rồi, Tôi không phải một đứa nguy hiểm, nếu bạn chờ cái gì đó ngoài ừ à ừ ờ, hay lờ lớ lơ đi, ở một công dân (dưới lăng kính sinh học mà nhìn thì rất) trẻ (khi ấy hai mươi hai), như tôi, thì sụp hầm rồi, xin lỗi.

 

Nhưng mà ừ, tin hay không thì tùy, nếu mấy cọng giá quăng cho bạn một câu chuẩn bị đem lên giàn thảo luận như thế, mà bạn lờ lớ lơ đi, để rồi có thể sẽ có (một cơ số con) người nhảy vào và Rimbaud Verlaine với mấy cọng giá, theo một hướng rất là Đập.Bể cái ly, đặc biệt nếu như mấy cọng giá tình cờ là Cọng Giá mà bạn điên đảo vì ấy, thì tin hay không thì tùy, nhưng mà rồi bạn cũng sẽ là, ăn ngủ không có yên đâu.


2. Xin lỗi cho interrupt một chút nha,

nhưng mà tại sao Sputnik Sweetheart a.k.a. Người tình Sputnik ở Việt Nam lại bỗng-dưng trở thành kim chỉ nam/ lý tưởng/ thay lời muốn phát âm/ biểu tượng...

cho các bạn đồng tính nữ (nhất là các bạn ChánhX) ở nước này vậy?...


Chuyện gì đã xảy ra? Hở Murakami?


Interrupt xong rồi. Kim chỉ nam tiếp đi. 

Xin lỗi kim chỉ nam hay không không phải việc đạo đức của Bò Cạp vốn là giống loài không có đạo đức.


3. Trong giai đoạn hưng trầm cảm cách đây tám chín tháng gì đó, tôi có đến gặp một người phụ nữ luống tuổi. À thực ra thì rất già.

Đấy là lần đầu tiên tôi đến gặp một người như thế, có hơi căng thẳng nên đã nhắn tin cho bà trước ngày đến một ngày, đại loại thế này,


Is it a problem to you if my partner is a girl?

Tin nhắn trả lời tôi nhận được từ bà ấy thì nguyên văn là đây,


Is it a problem to you,



if I am fat and old?


Vấn đề (của tôi) là,

Làm sao bạn có thể không phải lòng phụ nữ, nếu họ như-thế-này đây?


Ý tôi là, cute và quyến rũ như thế ấy, hoặc xấp-xỉ như thế ấy.


4. Nó giống như việc chạm vào mu bàn tay nàng vào một buổi người ta chiếu phim hoạt hình Pháp ở Idécaf một ngày tháng Tư. Giống như việc ngồi xuống rút vội khăn giấy ra và tỉ mẩn thấm cho bằng hết thứ nước đường rít chằng rít chịt mà người ta đã vô tình xô đổ vào những kẽ ngón chân nàng. Giống như việc nàng, trước con mắt ngỡ ngàng của tôi và một cách thản nhiên nhất mà tôi từng thấy, ăn tiếp nửa tô mì con thừa mà tôi bỏ lại, thứ mà được Mẹ tôi cho rằng sẽ chẳng ai dám động đũa vào, một khi trước đấy tôi đã động đũa vào (có lẽ đã tiến hóa từ tô mì thành tổ đà điểu). Giống như việc nàng cuối xuống và mang đôi dép nhựa bệnh viện ấy vào đôi chân không biết mỏi của tôi (cho dù có lẽ nàng hận thù sự không biết mỏi ấy vô cùng). Cũng giống như việc nàng không đủ sức chứa tôi trong cuộc đời của nàng nữa (và chúng-tôi biết rõ điều đó là tốt cho nàng).


Những thứ này,

có cần 'đấu tranh' không?


Việc chạm vào mu bàn tay thấm nước từ kẽ chân ăn hết những thứ còn thừa trong tô mang dép vào chân và không đủ sức chứa nổi đối phương nữa, có cần 'đấu tranh' không?


5. Vậy thì work out dùm tôi đi, tại sao, chúng ta phải đấu tranh vì một việc hiển nhiên đã mấy ngàn triệu năm rồi?

Việc con người bỗng một ngày nọ điên lên vì nhau.


6. Và nhân loại đâu có phải tức tốc đi tống vào bụng một nắm thuốc và uống 3 litre nước mỗi ngày mặc váy đỏ với sơn móng tay đỏ đẹp như máu, ăn bốn lỗ đạn vào bụng, hay làm cái mẹ gì đó để chứng minh tôi không nguy hiểm, vì có hai cá nhân nào đó bỗng điên lên vì nhau đâu.

Nhân loại phải làm mấy thứ đó vì nhân loại phải làm mấy thứ đó, thế thôi nhân loại à.


6. Không phải tôi, nhưng có người đem so với vấn đề 'nam nữ bình quyền', với cả 'đấu tranh cho nữ quyền'. Thực ra vấn đề 'nam nữ bình quyền' bây giờ đã đạt được tới cái level là được các mẹ các chị đem ra dùng làm tuyệt chiêu đùa cợt mỗi khi 'ăn hiếp' các anh trên diễn đàn rồi. Có mấy ai còn buồn 'đấu tranh' không?

Ờ, căn bản vì phủ phê rồi.


Tóm lại có một chuyện đau lòng nhưng có thực, đó là những cá nhân nào đã không có khả năng, hoặc (làm sao đó) mà không thấy được một sự vụ (quá) hiển nhiên, thì -sẽ- không, dù bạn có cố làm gì đi nữa. Mà thế thì tại sao bạn phải dành cho những cá nhân này một sự quan tâm trên mức đặc biệt gọi là 'đấu tranh'?

Vì bọn họ đông à?

Hay vì bạn phải lòng họ? (Có là lý do này thì bưng cái lý do này đi đấu tranh cũng không bưng về được gì đâu, vì vốn là không có bưng về được cái gì)


Những cá nhân còn lại ngoài mớ người (đông) ở trên, bạn đã -có- họ rồi, bạn còn loay hoay đâu nữa?


7. Giống như Bò Cạp không cần đấu tranh cho đạo đức vậy đó.

Có điều hơi khác tí thôi.

Khác ở chỗ không phải phủ phê rồi.


Mà tại, không có đâu, khỏi đấu.


8. Không có đạo đức mẹ gì đâu.


9. Tém mẹ hết mấy cái vấn đề đạo đức vô dùm anh. Anh thì anh không có nguy hiểm. Nhưng mà anh mệt rồi. Đạo đức quá đi. Anh mệt rồi.


Buồn.

Buồn là một vấn đề quá xá Đạo Đức.


Ví dụ như, đừng abc xyz gì-đó, kẻo def xwz gì-đó buồn.

Đạo đức bỏ mẹ đi.


Xin lỗi chớ đừng có làm anh buồn (nữa). Ờ, đạo đức kiểu này được nè, đạo đức đi. Tém lại được rồi. Làm gì đam mê cho anh đóng vai chánh đến nỗi phải đi ê-đít nguyên cuộn phim dài dữ vậy?

Là như thế đó, anh chỉ là một cô gái bưng bánh thôi (dù chuyện bưng bánh rất nguy hiểm, lạng quạng nó bẹp là khỏi chụp được những tấm hình nguy hiểm, nhưng không có nghĩa người bưng bánh phải là người nguy hiểm thì mới làm được chuyện nguy hiểm).

Ờ, tóm lại anh chỉ là một cô gái bưng bánh thôi. Lại còn không nói tiếng người, như cái phần đánh dấu số 9 này nè.


Đâu có nguy hiểm?



Monday 23 July 2012

7h sáng nằm nhìn mây bay.

1. Đại khái là tôi đã ngủ từ độ 8h tối đêm qua đến giờ. Giống như một mối đứt gãy, mà không biết tại sao.

Trước đấy đã đi ăn chiều, ra tiệm cho người ta sấy tóc, còn giữ nguyên móng tay đỏ nữa. Cuối cùng không thể ngay cả ngồi dậy để trí trá tạm bợ làm cái việc là, đeo bông tai vào, để đến một cái bar trên đường Võ Thị Sáu. Tôi ngủ. Dày vò với cái suy nghĩ, chị làm tóc ở đó đã sấy tóc tôi thành một thứ thấy gớm thế này, thì kiểu gì mà đi ra đường, nhưng mặc kệ, cứ đi.


Nhưng mà tôi đã ngủ gần 11 tiếng đồng hồ.

Trở mình dậy lúc cúp điện. Và mơ màng không biết vì sao mình không thở được.

Ờ, vậy chắc là trong bắp xào đã có thuốc ngủ (với tác dụng phụ là làm đau vết thương). Hoặc là trong dầu gội đầu của tôi đã có, mà ai đó đã lén cho vào lúc nào không biết, một trong những lần tôi đem nó ra ngoài. Hoặc là trong Hoài Cảm của Cung Tiến, hay trong giọng ca của Lệ Thu đã có đó. Có trời mới biết.


2. 'Quới nhân'. Có người nói rằng tôi là quới nhân của một ai đó. Lúc đó đã xém Quentin lên, như thế này,



Chỉ vậy thôi sao?


Ờ, chỉ vậy thôi sao?

Đại khái thì, tôi chưa bao giờ nghĩ thứ như mình có thể là 'quới nhân', của bất kỳ ai.

À nhưng mà thì ra, cũng có một thể loại quới nhân rất là du côn cà chớn trên đời. Một thể loại quới nhân mà có thể dày vò nhiếc mắng và (làm như thể là) khinh rẻ bạn. Cũng có thể rất tàn nhẫn cạn tàu với bạn. Cũng có thể bỏ bạn lại đó mà đi. Đi mãi đi mãi, đến nơi tận cùng thế giới, in the middle of no-where. Cũng có thể luôn đến muộn. Rất muộn. Ờ, luôn luôn. Chỉ khi nào bạn đã đổ vỡ tan tành hết cả rồi thì mới thấy mặt. Và chỉ ở đấy trong vòng tít tắc thôi, bạn phải chạy ra mà giữ lại, nếu bạn muốn cái khoảng thời gian chết bầm đó kéo dài hơn là tít tắc. Vậy đấy.

À, và sau cùng, cũng có thể, làm cái trò rất khốn nạn,



yêu bạn.


3. Hôm nay là ngày hai mươi ba tháng bảy. Mẹ tôi có lẽ đang bắt đầu nổi điên lên, hoặc là buồn rũ ra.

Tại sao hôm qua con trai của má không gọi điện về.


4. Đến bây giờ vẫn chưa work out được mình sẽ đi đâu (xa) với ai nội trong tuần này hoặc tuần tới.

Ờ, mà tôi cứ có cảm giác muốn bỏ đi đâu đó quách cho rồi.

Đâu đó, mà không phải là thành phố này (nữa).


Vì căn bản, tôi đang có cảm giác,

Đã đủ rồi.

Đủ rồi.




tất cả những tổn thương.




Saturday 21 July 2012

Miscellaneous

Nghe thực phi lý, nhưng đầu óc anh đến tận giờ này vẫn còn quen với giờ GMT+10. 3h sáng GMT+10 là giờ anh thường đi ngủ ở nơi đó. Thế nên ngày nào cũng mới giờ này ở đây là ngáp ngắn ngáp dài.

Gần 11h rưỡi đêm lục đục mở khóa, kéo váy bước qua thanh sắt 'khóa bonus' vào nhà. Bảo vệ (do chủ nhà đặt cử) nhìn bàng hoàng trân trối, từ lúc kéo váy leo qua thanh sắt cao ngang bụng, cho đến lúc anh ung dung leo cầu thang lên phòng.

Thực tình... trong một ngày mà đã làm cho một cơ số (không ít) người bàng hoàng hãi sợ, nhưng anh là Bò Cạp mà. Vả lại, màu đỏ là một nhu cầu, guys. No more complaint. Hơn nữa, đã có phải là màu trắng đâu.

Muốn đi coi Họa Bì 2 ở-đây với phụ đề là ngôn ngữ của-tôi nhưng biết là bất khả.

Muốn đến (lại) Phôi Pha - Võ Thị Sáu nhưng thực là không ưa cái kiểu mới mười một giờ mà đã đóng cửa khóa tầng khóa lớp, kiểu rất là các chị 5X uke bị M. đó.

Rửa mặt tẩy trang, đánh son đỏ rực rồi đi ngủ. Màu đỏ là một nhu cầu của anh, bây giờ.


Thursday 19 July 2012

A lost earring.





JJ., anh biết không, khi nãy em đã tự nhủ,

Nếu em tìm lại được chiếc bông tai tự dưng bị lạc mất đó, thì nhất định sẽ hẹn hò với anh.


Cách đây một ngày từ phòng tắm bước ra, em rõ ràng đã xiết chặt cả hai chiếc bông ấy lại. Cái loại bông tai rẻ tiền này em mua từ đất nước ấy của em, thế cho nên là, bây giờ mà mất thì không ra mua cái khác thế vào được đâu, phải đợi đến tháng Tám đấy. Cũng không hiểu sao mà lúc ấy em lại chọn đổi bông tai, vì vốn là em định (lại) để cho hai cái lỗ đeo khuyên ấy mất đi thêm lần nữa.

Nhưng thực ra trong lòng em thì biết hai cái lỗ đeo khuyên trên tai em bây giờ, vốn là không mất đi đâu được nữa rồi, JJ. ạ. Thực là mỉa mai, anh có hiểu được không? Thực rất là mỉa mai đấy.

Anh gọi giống người như chúng ta là gì nhỉ? Cái giống người mà, không bao giờ settle down. Nói với cái giọng đùa bỡn đó mà nghe thực là buồn quá đi, JJ. à.

Anh biết không, vốn là cách đây khoảng sáu năm, em đã biết rõ như thế, đã từng rất rõ-ràng, nhận ra như thế. Thế cho nên là, em đã tốn công tốn sức ngăn không cho hai tay em táy máy động chạm gì đến hai cái lỗ đeo khuyên tai mà Mẹ em đã chở em đến bác sĩ bấm năm em chín tuổi đấy nữa, để chúng dần dà sẽ bít đi. Và chúng đã bít đi thật. Biến mất như hai dấu chân chim trên cát. Chỉ còn lại những tì vết rất nhỏ, rất nhỏ nằm sâu bên trong, mà duy chỉ có sờ vào, thì mới biết được, rằng em vốn từng có hai cái lỗ đeo khuyên ở tai. Và chúng đã ở nguyên trạng như thế ấy, qua những mùa dài khôn cùng.

Cho đến cách đây nửa năm.


Người ta đã xỏ cho em đúng thứ lỗ đeo khuyên tai đó. Cái thứ lỗ mà cho dầu có bị vứt ra đấy ba năm trời thì cũng không bỏ đi đâu cả ấy, JJ. ạ.

Em đã từng trông chờ một thứ như vậy khi em xỏ chúng, anh có biết không.


À, và sau đấy thì cái thứ mà em trông chờ ấy quả nhiên đã phản bội em. Không phải tại chúng. Mà tại hai cái vết chân chim ấy đã một lần nữa chọn nhầm người để thả mình vào. Ừ anh đúng đấy, JJ., Không phải là giống loài có thể settle down. Vậy thì giờ nói xem, em nên làm cách gì để chúng biến đi nhỉ?



Mà anh biết gì không, JJ.? Em đã vừa tìm lại được cái hoa tai bị lạc của em rồi.



Saturday 14 July 2012

Lemon Tree và tôi đã lỡ ghen ăn tức ở...

với một bức tranh.


Máy ảnh của Mẹ không chụp được đêm. Anh đi hoang đã gần 1460 ngày rồi. Hiếm ngày nào hai giờ sáng còn mở mắt chỉ để ngắm đêm. Đêm ở thành phố này quá sáng. Thực ra cho người ta cảm giác nó không-thực là đêm.


Anh đã quyết định sẽ không chờ tin nhắn với dấu chấm kết cuối câu của Nàng nữa.

Anh vùi mình vào với giấc ngủ, và anh quả nhiên ngủ -thực-. Anh ngủ một mạch, đến 12 giờ sáng. Cô bé ngủ cùng giường với anh gọi nhỡ ba cuộc vào điện thoại từ ngoài cổng. Đến giờ anh vẫn chưa biết làm cách nào mà cô bé vào nhà được. Nhưng cô bé ngủ rồi.

Anh không để đèn neon một tấc hai như thường lệ. Anh tắt chúng đi và chuyển sang dùng một chiếc đèn trông như con bọ to giữa trần phòng, hắt ra ánh sáng tím nhờ. Phải, là ánh sáng tím đấy. Mẹ kiếp. Nó làm anh có cảm giác muốn làm một điếu thuốc, loại gì không care.

Phải, cái chỗ thuê mướn này giờ là lãnh địa của anh rồi, muốn bao nhiêu điếu cũng được.




Anh muốn viết về những thứ tội lỗi hoặc những thứ được-cho-là tội lỗi của giống người, của giống loài đơn côi.

Nhưng anh đang rất ngờ vực liệu thứ-gì là có thực. Thứ-nào, là có thực. Kể cả cái sự nghiệp kỹ sư chết mẹ đáng nguyền rủa của anh.

Liệu cái thứ tội lỗi phát xuất từ thứ cảm giác khi mà tay anh chạm vào Nàng bằng xương bằng thịt, ở nơi đó, trong căn phòng trắng đầy mùi cồn đó, có là thực hay không,

khi mà,

tất cả, tất cả đều dần dà trở nên không-thực, hay anh nên nói là, đã mất đi giá trị thực của chúng,

ở cái tinh cầu lạnh lẽo mà "ba phần tư là nước mắt" này?



Có tiếng (lũ) mèo cái đi hoang kêu rất không thực ở bên ngoài trên những ban công hay nóc nhà.


Có tiếng một cái ly vỡ mà chắc là Vườn Hoa Tình Ái Của Thằng Điên (*) đã đập đó.





Người ta (chú Gu) có báo bữa nay là sinh nhật của Klimt đấy. Thứ bảy ngày 14. Nói thế thôi chớ thời của Klimt ấy mà, cái sự record ngày sanh tháng đẻ có đáng ngờ vực không cơ chứ?


Thực ra hai cái người trong bức tranh huyền thoại nhìn như tô chén vỡ đem chắp vá của chú Klimt ấy mà, có-cần phải quấn lấy nhau đến vậy không chớ? Thiệt... không đến-vậy thì người ta cũng biết là hai người đang yêu nhau thôi đó mà.



Tự dưng nổi hứng muốn coi lại Spider Lillies nhưng mà Dương Thừa Lâm quả thực làm tôi chịu không nổi, còn bao nhiêu diễn viên nữ chính mặn mà có duyên lung linh xếp hàng đó đâu rồi, tại sao đạo diễn đành lòng không quẹo lựa chứ hở?


---

(*): Fool's Garden

Wednesday 4 July 2012

Mousse cherry phô mai


Tôi là Bóng Tối Trong Từng Nếp Não. Tôi hai mươi ba tuổi thiếu bốn tháng ba ngày. Tôi đang cảm sốt và có mấy vấn đề thịt dư sirô cần xì trum một tí thôi. Tôi là một kỹ sư tập sự.

Nãy giờ tôi đang làm bánh cho người con gái mà tôi rất - rất yêu. Nếu bạn không tính các lần qua quýt mỗi tuần rồi bỏ tủ lạnh ăn dần của tôi suốt hằng mấy năm trời qua, thì ừ, đây là lần đầu tiên tôi thực sự nấu ăn. Làm một thứ bánh trái gì đó.

Cách đây ba năm vào độ tháng Tư chúng tôi nấu cùng nhau, và đó là lần duy nhất, cho đến bây giờ và rất có thể lắm, là mãi mãi về sau. Nếu bạn muốn biết, thì đó là món cơm với trứng chiên tỏi - ngon nhất trần đời này.

Còn đây là lần đầu tiên tôi được nấu cho Nàng một thứ gì đó. Một mình. Và đấy là một cái quyền. Một cái quyền Của Tôi.

Kỹ sư chúng tôi thì sẽ không khởi sự với một bản kế hoạch nào đó nếu funding không đủ, hoặc thiếu hụt resources; cũng như ưa precast concrete - cái loại xi măng hiện đại 'đóng khuôn' sẵn từ nhà máy chuyển đến ấy, hơn là loại in-situ mixed on sites. Nhưng mà cứ cho là bọn tôi bị quẳng đến một cái vùng khỉ ho giữa châu Phi nào đấy mà ngay cả một cái excavator đào đất cũng không có đi, thì rốt cuộc cũng có cách thôi.

Tôi (sẽ) là một kỹ sư. Nếu không tính đến cái khuôn silicon dẻo quẹo tai hại và các 'tai nạn' với mức độ thiệt hại đo bằng một cuộn giấy An An, cộng với vài miếng whipping cream văng lên tường, à ừ, tôi (sẽ) là một kỹ sư đó đã warning từ đầu rồi, thì vấn đề ở đây là, Mứt Cherry. Mứt Cherry đôi khi có thể là kẻ thù của bạn. Tin hay không thì, đặc biệt khi mà bạn làm một thứ gì đó thực-mịn, mà lại không có một cái máy xây sinh tố quái quỷ nào ở đây cả.

Thực ra tôi đã sắp M. đến nơi rồi, với một mớ mứt Cherry trộn với cream cheese nhìn như có dặm thêm đậu phộng...

Ờ nhưng mà tôi có mua một cái rây đó.
Còn có muỗng, à ờ... một cái muỗng xấp xỉ muỗng cà phê nữa.

Thế bạn kỳ vọng tôi sẽ phải làm gì, khi mà mứt Cherry thì còn nguyên quả, còn thứ nửa kỹ sư vô gia cư như tôi thì chẳng có cái máy xây sinh tố nào?


Tôi đã bảo từ đầu rồi đó thôi, đấy là một cái quyền.

Thực lòng mà nói, có sẵn một cái máy xây sinh tố ở đó, thì sẽ không có được cái cảm giác khi mà bạn múc từng muỗng hỗn hợp Cherry với cream cheese vào rây, và làm chúng tơi mịn ra qua hai lần lọc, dưới tay bạn, bằng một cái muỗng chỉ lớn hơn muỗng cà phê có một xíu thôi. Ừ, từng muỗng, từng muỗng một. Tôi quả thực là đang hưởng trọn cái quyền của mình.


Ồ và đừng để Nàng biết, đừng để Nàng biết nhé.

Đây là một cái quyền, và tôi muốn hưởng trọn cái quyền của tôi.

Đừng để Nàng biết, không thì tôi lại (phải) hưởng thêm sự thương hại của Nàng. Bởi vì tôi không muốn thế đâu. Bởi vì Nàng lại nhìn tôi bằng một thứ ánh mắt như thể Nàng rất thương tôi, Nàng thương tôi vô cùng - một người bạn của Nàng. Và ờ, tôi thì tôi không muốn thế đâu.

Tôi chỉ là đang tận hưởng một cái quyền của mình thôi. Cái quyền của một kẻ đang còn thở, trên tinh cầu đơn côi mà "ba phần tư là nước mắt" này.


À, nhân tiện thì, hỗn hợp làm ra ngả màu hồng-tím và hơi tối, nói chung là rất ưng mắt (tôi), chắc nhờ ơn mớ mứt Cherry đấy, chứ không hồng tươi hạnh phúc như ảnh người ta (các bé teen) chụp trên mạng đâu.

Thôi tôi đi thu xếp tận hưởng nốt cái quyền của mình đây.

Tôi sẽ nói bạn nghe liệu nãy giờ tôi làm... có thành nổi bánh hay không,
và rốt cuộc thì hôm nay, Nàng có tới hay không. :")


Vậy nhé.


Xin chào. Chúc một tối an lành.
Ngày mai tôi có thể gặp bạn, có thể không. :")

Bóng Tối Trong Từng Nếp Não.





Sunday 1 July 2012

Tối muộn ngày 30


Trong giây phút mệt mỏi rã rượi nhất của mình, tôi đã rất muốn nói,


JJ., Hãy cố khỏe lại. Hãy lấy một cái học bổng ở đất nước hứa hẹn đó của em. Phải, em là một người đàn bà có tham vọng, như thế đấy, hoặc đã-từng có tham vọng, sao cũng được. Em có thể sẽ không nấu cho JJ. ăn và bảo rằng em không biết nấu. Em có thể sẽ không chạm vào JJ. Vì em rất tan vỡ. Rất tan vỡ, anh hiểu không? Nhưng hãy ôm em lại, để em đừng tan vỡ, đừng tan vỡ, thêm nữa.

Không phải cả hai chúng ta đều tan vỡ cả sao, JJ?

Em biết là anh cũng tan vỡ. Em biết là cô gái ấy đã làm anh tan vỡ đến mực nào và vứt anh lại đó với một cái chân bị gãy và một linh hồn nát bét. Phải, nát bét.


Nhưng anh thấy không, trong cơ thể em bây giờ, có một thứ, mà em đã nguyền rủa chúng hằng ngày, vì một người. Em đã nguyền rủa chúng hằng ngày, vì chúng làm em cảm thấy mình dơ bẩn. Em cảm thấy chúng thừa thải. Em muốn cắt bỏ chúng đi. Cứ như thể là cắt bỏ chúng đi rồi thì em sẽ trở nên thanh sạch ấy, JJ ạ. Nhưng mà rồi, có lẽ chính chúng cũng ý thức được sự thừa mứa của mình. Và chúng không muốn ở-đó nữa, trong cơ thể em, có lẽ thế. Chúng xuất huyết.

Và nào giờ em đã nguyền rủa chúng hằng ngày. Có những ngày em đặc-biệt nguyền rủa chúng, anh biết không JJ :").


Chúng ta đều tan vỡ cả, anh không thấy sao?

Và em thì không đủ sức chống chọi với một thứ nào như-thế-này mỗi ngày trong vòng một tháng (hoặc có thể hơn thế) nữa.

Hãy đến nắm lấy tay em và kéo em ra khỏi vở kịch đau đớn đó. Hãy dập tắt những nụ cười được chăm tưới bằng máu rỉ rả trong lòng bụng em, trên môi em.

Hãy đến, và kéo em ra khỏi đó.


Và em có thể,

sẽ yêu anh.


Nếu em còn sống sót.

Hay em nên nói là, nếu em vẫn chưa tan vỡ, cho đến chết?


Em sẽ cho anh tất cả những gì còn sót lại sau trận hỏa hoạn ấy mà em là kẻ bước ra từ đám cháy.

Đây.



































Cái mớ Không Gì Cả thế này này.


Không phải em là một người đàn bà ích kỷ đâu. Nhưng em quả thực, không chịu nổi thêm một thứ gì thế-này mỗi ngày nữa. 





Ừ nhưng mà không. Vì tôi chưa bao giờ đủ-tin cái con người mà tôi gọi là JJ đó. Hay tôi nên nói là, tôi không còn khả năng để tin vào một ai cả, đến thế.


Thế nhưng mà, ác đến mức này thì khó lòng mà chết dễ dàng thế được. Nên tôi sẽ lành. Và rồi tôi sẽ lại bay khỏi đây thôi. Phải, tôi và những chuyến bay khốn nạn của tôi.


Và nếu có thể,





sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.


Thành phố của Nàng.

Thành phố mắc nợ truyền kiếp của tôi.