Trước đấy đã đi ăn chiều, ra tiệm cho người ta sấy tóc, còn giữ nguyên móng tay đỏ nữa. Cuối cùng không thể ngay cả ngồi dậy để trí trá tạm bợ làm cái việc là, đeo bông tai vào, để đến một cái bar trên đường Võ Thị Sáu. Tôi ngủ. Dày vò với cái suy nghĩ, chị làm tóc ở đó đã sấy tóc tôi thành một thứ thấy gớm thế này, thì kiểu gì mà đi ra đường, nhưng mặc kệ, cứ đi.
Nhưng mà tôi đã ngủ gần 11 tiếng đồng hồ.
Trở mình dậy lúc cúp điện. Và mơ màng không biết vì sao mình không thở được.
Ờ, vậy chắc là trong bắp xào đã có thuốc ngủ (với tác dụng phụ là làm đau vết thương). Hoặc là trong dầu gội đầu của tôi đã có, mà ai đó đã lén cho vào lúc nào không biết, một trong những lần tôi đem nó ra ngoài. Hoặc là trong Hoài Cảm của Cung Tiến, hay trong giọng ca của Lệ Thu đã có đó. Có trời mới biết.
2. 'Quới nhân'. Có người nói rằng tôi là quới nhân của một ai đó. Lúc đó đã xém Quentin lên, như thế này,
Chỉ vậy thôi sao?
Ờ, chỉ vậy thôi sao?
Đại khái thì, tôi chưa bao giờ nghĩ thứ như mình có thể là 'quới nhân', của bất kỳ ai.
À nhưng mà thì ra, cũng có một thể loại quới nhân rất là du côn cà chớn trên đời. Một thể loại quới nhân mà có thể dày vò nhiếc mắng và (làm như thể là) khinh rẻ bạn. Cũng có thể rất tàn nhẫn cạn tàu với bạn. Cũng có thể bỏ bạn lại đó mà đi. Đi mãi đi mãi, đến nơi tận cùng thế giới, in the middle of no-where. Cũng có thể luôn đến muộn. Rất muộn. Ờ, luôn luôn. Chỉ khi nào bạn đã đổ vỡ tan tành hết cả rồi thì mới thấy mặt. Và chỉ ở đấy trong vòng tít tắc thôi, bạn phải chạy ra mà giữ lại, nếu bạn muốn cái khoảng thời gian chết bầm đó kéo dài hơn là tít tắc. Vậy đấy.
À, và sau cùng, cũng có thể, làm cái trò rất khốn nạn,
là yêu bạn.
3. Hôm nay là ngày hai mươi ba tháng bảy. Mẹ tôi có lẽ đang bắt đầu nổi điên lên, hoặc là buồn rũ ra.
Tại sao hôm qua con trai của má không gọi điện về.
4. Đến bây giờ vẫn chưa work out được mình sẽ đi đâu (xa) với ai nội trong tuần này hoặc tuần tới.
Ờ, mà tôi cứ có cảm giác muốn bỏ đi đâu đó quách cho rồi.
Đâu đó, mà không phải là thành phố này (nữa).
Vì căn bản, tôi đang có cảm giác,
Đã đủ rồi.
Đủ rồi.
tất cả những tổn thương.
No comments:
Post a Comment