I am just a November's child wandering over the hills with the stolen cherries in my hand.
Wednesday, 4 July 2012
Mousse cherry phô mai
Tôi là Bóng Tối Trong Từng Nếp Não. Tôi hai mươi ba tuổi thiếu bốn tháng ba ngày. Tôi đang cảm sốt và có mấy vấn đề thịt dư sirô cần xì trum một tí thôi. Tôi là một kỹ sư tập sự.
Nãy giờ tôi đang làm bánh cho người con gái mà tôi rất - rất yêu. Nếu bạn không tính các lần qua quýt mỗi tuần rồi bỏ tủ lạnh ăn dần của tôi suốt hằng mấy năm trời qua, thì ừ, đây là lần đầu tiên tôi thực sự nấu ăn. Làm một thứ bánh trái gì đó.
Cách đây ba năm vào độ tháng Tư chúng tôi nấu cùng nhau, và đó là lần duy nhất, cho đến bây giờ và rất có thể lắm, là mãi mãi về sau. Nếu bạn muốn biết, thì đó là món cơm với trứng chiên tỏi - ngon nhất trần đời này.
Còn đây là lần đầu tiên tôi được nấu cho Nàng một thứ gì đó. Một mình. Và đấy là một cái quyền. Một cái quyền Của Tôi.
Kỹ sư chúng tôi thì sẽ không khởi sự với một bản kế hoạch nào đó nếu funding không đủ, hoặc thiếu hụt resources; cũng như ưa precast concrete - cái loại xi măng hiện đại 'đóng khuôn' sẵn từ nhà máy chuyển đến ấy, hơn là loại in-situ mixed on sites. Nhưng mà cứ cho là bọn tôi bị quẳng đến một cái vùng khỉ ho giữa châu Phi nào đấy mà ngay cả một cái excavator đào đất cũng không có đi, thì rốt cuộc cũng có cách thôi.
Tôi (sẽ) là một kỹ sư. Nếu không tính đến cái khuôn silicon dẻo quẹo tai hại và các 'tai nạn' với mức độ thiệt hại đo bằng một cuộn giấy An An, cộng với vài miếng whipping cream văng lên tường, à ừ, tôi (sẽ) là một kỹ sư đó đã warning từ đầu rồi, thì vấn đề ở đây là, Mứt Cherry. Mứt Cherry đôi khi có thể là kẻ thù của bạn. Tin hay không thì, đặc biệt khi mà bạn làm một thứ gì đó thực-mịn, mà lại không có một cái máy xây sinh tố quái quỷ nào ở đây cả.
Thực ra tôi đã sắp M. đến nơi rồi, với một mớ mứt Cherry trộn với cream cheese nhìn như có dặm thêm đậu phộng...
Ờ nhưng mà tôi có mua một cái rây đó.
Còn có muỗng, à ờ... một cái muỗng xấp xỉ muỗng cà phê nữa.
Thế bạn kỳ vọng tôi sẽ phải làm gì, khi mà mứt Cherry thì còn nguyên quả, còn thứ nửa kỹ sư vô gia cư như tôi thì chẳng có cái máy xây sinh tố nào?
Tôi đã bảo từ đầu rồi đó thôi, đấy là một cái quyền.
Thực lòng mà nói, có sẵn một cái máy xây sinh tố ở đó, thì sẽ không có được cái cảm giác khi mà bạn múc từng muỗng hỗn hợp Cherry với cream cheese vào rây, và làm chúng tơi mịn ra qua hai lần lọc, dưới tay bạn, bằng một cái muỗng chỉ lớn hơn muỗng cà phê có một xíu thôi. Ừ, từng muỗng, từng muỗng một. Tôi quả thực là đang hưởng trọn cái quyền của mình.
Ồ và đừng để Nàng biết, đừng để Nàng biết nhé.
Đây là một cái quyền, và tôi muốn hưởng trọn cái quyền của tôi.
Đừng để Nàng biết, không thì tôi lại (phải) hưởng thêm sự thương hại của Nàng. Bởi vì tôi không muốn thế đâu. Bởi vì Nàng lại nhìn tôi bằng một thứ ánh mắt như thể Nàng rất thương tôi, Nàng thương tôi vô cùng - một người bạn của Nàng. Và ờ, tôi thì tôi không muốn thế đâu.
Tôi chỉ là đang tận hưởng một cái quyền của mình thôi. Cái quyền của một kẻ đang còn thở, trên tinh cầu đơn côi mà "ba phần tư là nước mắt" này.
À, nhân tiện thì, hỗn hợp làm ra ngả màu hồng-tím và hơi tối, nói chung là rất ưng mắt (tôi), chắc nhờ ơn mớ mứt Cherry đấy, chứ không hồng tươi hạnh phúc như ảnh người ta (các bé teen) chụp trên mạng đâu.
Thôi tôi đi thu xếp tận hưởng nốt cái quyền của mình đây.
Tôi sẽ nói bạn nghe liệu nãy giờ tôi làm... có thành nổi bánh hay không,
và rốt cuộc thì hôm nay, Nàng có tới hay không. :")
Vậy nhé.
Xin chào. Chúc một tối an lành.
Ngày mai tôi có thể gặp bạn, có thể không. :")
Bóng Tối Trong Từng Nếp Não.
Labels:
tiểuvũ,
tumemanque
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment