Saturday, 14 July 2012

Lemon Tree và tôi đã lỡ ghen ăn tức ở...

với một bức tranh.


Máy ảnh của Mẹ không chụp được đêm. Anh đi hoang đã gần 1460 ngày rồi. Hiếm ngày nào hai giờ sáng còn mở mắt chỉ để ngắm đêm. Đêm ở thành phố này quá sáng. Thực ra cho người ta cảm giác nó không-thực là đêm.


Anh đã quyết định sẽ không chờ tin nhắn với dấu chấm kết cuối câu của Nàng nữa.

Anh vùi mình vào với giấc ngủ, và anh quả nhiên ngủ -thực-. Anh ngủ một mạch, đến 12 giờ sáng. Cô bé ngủ cùng giường với anh gọi nhỡ ba cuộc vào điện thoại từ ngoài cổng. Đến giờ anh vẫn chưa biết làm cách nào mà cô bé vào nhà được. Nhưng cô bé ngủ rồi.

Anh không để đèn neon một tấc hai như thường lệ. Anh tắt chúng đi và chuyển sang dùng một chiếc đèn trông như con bọ to giữa trần phòng, hắt ra ánh sáng tím nhờ. Phải, là ánh sáng tím đấy. Mẹ kiếp. Nó làm anh có cảm giác muốn làm một điếu thuốc, loại gì không care.

Phải, cái chỗ thuê mướn này giờ là lãnh địa của anh rồi, muốn bao nhiêu điếu cũng được.




Anh muốn viết về những thứ tội lỗi hoặc những thứ được-cho-là tội lỗi của giống người, của giống loài đơn côi.

Nhưng anh đang rất ngờ vực liệu thứ-gì là có thực. Thứ-nào, là có thực. Kể cả cái sự nghiệp kỹ sư chết mẹ đáng nguyền rủa của anh.

Liệu cái thứ tội lỗi phát xuất từ thứ cảm giác khi mà tay anh chạm vào Nàng bằng xương bằng thịt, ở nơi đó, trong căn phòng trắng đầy mùi cồn đó, có là thực hay không,

khi mà,

tất cả, tất cả đều dần dà trở nên không-thực, hay anh nên nói là, đã mất đi giá trị thực của chúng,

ở cái tinh cầu lạnh lẽo mà "ba phần tư là nước mắt" này?



Có tiếng (lũ) mèo cái đi hoang kêu rất không thực ở bên ngoài trên những ban công hay nóc nhà.


Có tiếng một cái ly vỡ mà chắc là Vườn Hoa Tình Ái Của Thằng Điên (*) đã đập đó.





Người ta (chú Gu) có báo bữa nay là sinh nhật của Klimt đấy. Thứ bảy ngày 14. Nói thế thôi chớ thời của Klimt ấy mà, cái sự record ngày sanh tháng đẻ có đáng ngờ vực không cơ chứ?


Thực ra hai cái người trong bức tranh huyền thoại nhìn như tô chén vỡ đem chắp vá của chú Klimt ấy mà, có-cần phải quấn lấy nhau đến vậy không chớ? Thiệt... không đến-vậy thì người ta cũng biết là hai người đang yêu nhau thôi đó mà.



Tự dưng nổi hứng muốn coi lại Spider Lillies nhưng mà Dương Thừa Lâm quả thực làm tôi chịu không nổi, còn bao nhiêu diễn viên nữ chính mặn mà có duyên lung linh xếp hàng đó đâu rồi, tại sao đạo diễn đành lòng không quẹo lựa chứ hở?


---

(*): Fool's Garden

No comments:

Post a Comment