

[Mào đầu: Đây là sự nổi hứng socializing của Bò Cạp giữa cơn hưng trầm cảm với thuốc men và một cơ số vấn đề không liên quan đến vấn đề hiển nhiên phía dưới.]
Các chú lại như thế nữa rồi. Khi anh nói Cái ly bị bể thì hàm ý sâu xa tức là cái ly nó bị bể. Ừ, là bể bởi sự rơi tự do va đập xuống nền gạch dưới giường anh, hoặc là lực tống đạp vô ý thức, à ờ rất thuần vô ý thức của anh. Tại sao chú nào chú nấy Ồ À Hả Sao vậy Có chuyện gì bức xúc dữ vậy tại sao mày đập bể cái ly *giọng lấy hơi lên* Chị ơi có chuyện gì mà làm chị bực mình đến vậy *giọng thỏ thẻ*.
Trời ơi...
Một câu thôi nha: Anh không có nguy hiểm!
Cái câu chuyện này đâu có mystery Bò Cạp gì đâu các chú à. Nó cũng không có giá-trị bí ẩn quái gì sất, là,
Anh đâu có nguy hiểm!
Mặc dầu bầu đàn thê thiếp partner de facto bên cạnh anh nhìn rất nguy hiểm và đặc biệt diêm dúa cánh sen (mà không hiểu vì sao), như vầy nè:
(Xin đừng chú ý mà hãy dời mắt khỏi cái nhu cầu không liên quan đến nội dung entry (trông có vẻ diêm dúa) trên đầu móng tay anh.)
Nhưng anh, là anh,
Đâu có nguy hiểm!
Các chú nhất mực không tin sao? Đành đoạn không tin sao? Ôi... ~
Thôi tém lợi trải nệm cho đỡ ê mông rồi ngồi xếp bằng quây quần xuống đây anh kể chuyện ma. Cái câu chuyện ma rẻ tiền này (mà không liên quan đến sự nguy hiểm (vốn là không có) của anh) không đủ sức để kể lần thứ hai đâu đó.
1. Có một ngày Cọng Giá - nàng nói với tôi, (rất nguy hiểm) không thể quote nguyên văn nhưng đại loại thế này,
'Em nghĩ có đấu tranh thì phải được chứ.'
Và tôi quăng nguyên một cục Chểnh mảng, nằm ườn ra đó, ừ à ừ ờ. Phải, tôi đã nói rồi, Tôi không phải một đứa nguy hiểm, nếu bạn chờ cái gì đó ngoài ừ à ừ ờ, hay lờ lớ lơ đi, ở một công dân (dưới lăng kính sinh học mà nhìn thì rất) trẻ (khi ấy hai mươi hai), như tôi, thì sụp hầm rồi, xin lỗi.
Nhưng mà ừ, tin hay không thì tùy, nếu mấy cọng giá quăng cho bạn một câu chuẩn bị đem lên giàn thảo luận như thế, mà bạn lờ lớ lơ đi, để rồi có thể sẽ có (một cơ số con) người nhảy vào và Rimbaud Verlaine với mấy cọng giá, theo một hướng rất là Đập.Bể cái ly, đặc biệt nếu như mấy cọng giá tình cờ là Cọng Giá mà bạn điên đảo vì ấy, thì tin hay không thì tùy, nhưng mà rồi bạn cũng sẽ là, ăn ngủ không có yên đâu.
2. Xin lỗi cho interrupt một chút nha,
nhưng mà tại sao Sputnik Sweetheart a.k.a. Người tình Sputnik ở Việt Nam lại bỗng-dưng trở thành kim chỉ nam/ lý tưởng/ thay lời muốn phát âm/ biểu tượng...
cho các bạn đồng tính nữ (nhất là các bạn ChánhX) ở nước này vậy?...
Chuyện gì đã xảy ra? Hở Murakami?
Interrupt xong rồi. Kim chỉ nam tiếp đi.
Xin lỗi kim chỉ nam hay không không phải việc đạo đức của Bò Cạp vốn là giống loài không có đạo đức.
3. Trong giai đoạn hưng trầm cảm cách đây tám chín tháng gì đó, tôi có đến gặp một người phụ nữ luống tuổi. À thực ra thì rất già.
Đấy là lần đầu tiên tôi đến gặp một người như thế, có hơi căng thẳng nên đã nhắn tin cho bà trước ngày đến một ngày, đại loại thế này,
Is it a problem to you if my partner is a girl?
Tin nhắn trả lời tôi nhận được từ bà ấy thì nguyên văn là đây,
Is it a problem to you,
if I am fat and old?
Vấn đề (của tôi) là,
Làm sao bạn có thể không phải lòng phụ nữ, nếu họ như-thế-này đây?
Ý tôi là, cute và quyến rũ như thế ấy, hoặc xấp-xỉ như thế ấy.
4. Nó giống như việc chạm vào mu bàn tay nàng vào một buổi người ta chiếu phim hoạt hình Pháp ở Idécaf một ngày tháng Tư. Giống như việc ngồi xuống rút vội khăn giấy ra và tỉ mẩn thấm cho bằng hết thứ nước đường rít chằng rít chịt mà người ta đã vô tình xô đổ vào những kẽ ngón chân nàng. Giống như việc nàng, trước con mắt ngỡ ngàng của tôi và một cách thản nhiên nhất mà tôi từng thấy, ăn tiếp nửa tô mì con thừa mà tôi bỏ lại, thứ mà được Mẹ tôi cho rằng sẽ chẳng ai dám động đũa vào, một khi trước đấy tôi đã động đũa vào (có lẽ đã tiến hóa từ tô mì thành tổ đà điểu). Giống như việc nàng cuối xuống và mang đôi dép nhựa bệnh viện ấy vào đôi chân không biết mỏi của tôi (cho dù có lẽ nàng hận thù sự không biết mỏi ấy vô cùng). Cũng giống như việc nàng không đủ sức chứa tôi trong cuộc đời của nàng nữa (và chúng-tôi biết rõ điều đó là tốt cho nàng).
Những thứ này,
có cần 'đấu tranh' không?
Việc chạm vào mu bàn tay thấm nước từ kẽ chân ăn hết những thứ còn thừa trong tô mang dép vào chân và không đủ sức chứa nổi đối phương nữa, có cần 'đấu tranh' không?
5. Vậy thì work out dùm tôi đi, tại sao, chúng ta phải đấu tranh vì một việc hiển nhiên đã mấy ngàn triệu năm rồi?
Việc con người bỗng một ngày nọ điên lên vì nhau.
6. Và nhân loại đâu có phải tức tốc đi tống vào bụng một nắm thuốc và uống 3 litre nước mỗi ngày mặc váy đỏ với sơn móng tay đỏ đẹp như máu, ăn bốn lỗ đạn vào bụng, hay làm cái mẹ gì đó để chứng minh tôi không nguy hiểm, vì có hai cá nhân nào đó bỗng điên lên vì nhau đâu.
Nhân loại phải làm mấy thứ đó vì nhân loại phải làm mấy thứ đó, thế thôi nhân loại à.
6. Không phải tôi, nhưng có người đem so với vấn đề 'nam nữ bình quyền', với cả 'đấu tranh cho nữ quyền'. Thực ra vấn đề 'nam nữ bình quyền' bây giờ đã đạt được tới cái level là được các mẹ các chị đem ra dùng làm tuyệt chiêu đùa cợt mỗi khi 'ăn hiếp' các anh trên diễn đàn rồi. Có mấy ai còn buồn 'đấu tranh' không?
Ờ, căn bản vì phủ phê rồi.
Tóm lại có một chuyện đau lòng nhưng có thực, đó là những cá nhân nào đã không có khả năng, hoặc (làm sao đó) mà không thấy được một sự vụ (quá) hiển nhiên, thì -sẽ- không, dù bạn có cố làm gì đi nữa. Mà thế thì tại sao bạn phải dành cho những cá nhân này một sự quan tâm trên mức đặc biệt gọi là 'đấu tranh'?
Vì bọn họ đông à?
Hay vì bạn phải lòng họ? (Có là lý do này thì bưng cái lý do này đi đấu tranh cũng không bưng về được gì đâu, vì vốn là không có bưng về được cái gì)
Những cá nhân còn lại ngoài mớ người (đông) ở trên, bạn đã -có- họ rồi, bạn còn loay hoay đâu nữa?
7. Giống như Bò Cạp không cần đấu tranh cho đạo đức vậy đó.
Có điều hơi khác tí thôi.
Khác ở chỗ không phải phủ phê rồi.
Mà tại, không có đâu, khỏi đấu.
8. Không có đạo đức mẹ gì đâu.
9. Tém mẹ hết mấy cái vấn đề đạo đức vô dùm anh. Anh thì anh không có nguy hiểm. Nhưng mà anh mệt rồi. Đạo đức quá đi. Anh mệt rồi.
Buồn.
Buồn là một vấn đề quá xá Đạo Đức.
Ví dụ như, đừng abc xyz gì-đó, kẻo def xwz gì-đó buồn.
Đạo đức bỏ mẹ đi.
Xin lỗi chớ đừng có làm anh buồn (nữa). Ờ, đạo đức kiểu này được nè, đạo đức đi. Tém lại được rồi. Làm gì đam mê cho anh đóng vai chánh đến nỗi phải đi ê-đít nguyên cuộn phim dài dữ vậy?
Là như thế đó, anh chỉ là một cô gái bưng bánh thôi (dù chuyện bưng bánh rất nguy hiểm, lạng quạng nó bẹp là khỏi chụp được những tấm hình nguy hiểm, nhưng không có nghĩa người bưng bánh phải là người nguy hiểm thì mới làm được chuyện nguy hiểm).
Ờ, tóm lại anh chỉ là một cô gái bưng bánh thôi. Lại còn không nói tiếng người, như cái phần đánh dấu số 9 này nè.
Đâu có nguy hiểm?
nhưng mà quần chúng hem có aware đc là Bò Cạp nguy hiểm hay hem, chớ Bò Cạp xài ly mủ thì ta có thể nói là khôngggg
ReplyDeletemá....nhày tưng tưng tưng khi đọc khúc cuối, tuiii đã bị tém gọn ghẽ, cả tiếng lẫn hình!!!!
ReplyDeletetại vì xin lỗi cô chỉ là con Ếp!!!
nhảy tưng tưng tưng!!
Ly mủ là của bé Quyên mua cho tui=)) (con bé cũng là Bò Cạp đó Ếp, à không, chắc con bé Thiên Hạt, một kiểu rất là Thiên Hạt theo hệ thống phân lọi của Ếp).
ReplyDeleteỜ, nói thiệt, tui chưa có tham gia cái cuộc audition cho phim truyền hình nhiều tập Hàn Quốc nào, mà gặp được một dàn từ đạo diễn đến mấy đứa đang được lọc lựa khác, nó thầm lặng chịu đựng, thầm lặng M. như vậy... trời quơi...
Có lẽ cô đã vô ngồi M. một cách quá lộ liễu nên đạo diễn đã không chọn mà còn tém cô đó 'cô For' à =)) thấy người ta hêm =))
*Thiệt ra sau khi work out được tại sao người ta tém cô tui lại hêm có work out được tại sao tui lại được lăng xê cho làm diễn viên chánh ngoài chuyện đạo diễn có nỗi ám ảnh 'xéo xâu xắc' đối dzới tui =))?