Sunday, 27 May 2012

Admette.


Duyệt, có lẽ anh nên chờ đến đêm,
và đêm nay, đừng ngủ. Đừng ngủ với những ly Hardy đã cạn không đủ để đưa anh đến với một thế giới ảo tượng nào trước khi khép mắt.


Cứ ngồi đó, giữa những dòng nước chảy ra từ kẻ mắt mà thủ phạm là cái ngột ngạt mang lại từ bóng tối đặc quánh. Cứ ngồi đó, mà thừa nhận,

rằng có một lỗ hổng lớn giữa lòng ngực anh, mà rượu chỉ có thể khoét sâu chứ không thể đổ đầy, ngày đêm tưng tức như một thứ bệnh tật dằng dai.

rằng anh phải sống, để chỉ chết khi tóc đã bạc trắng màu với những ngón tay run rẩy là kết quả của sự Già.Đi.

rằng cuộc đời là một quá trình Trả.Giá không thể tránh khỏi.


rằng anh chưa bao giờ cho Nàng lấy một ngày kỷ niệm. Nàng đã thổn thức, và giọng nàng hờn trách, nhỏ bé như một đứa trẻ con. Hãy thừa nhận đó là sự thật. Và anh cố dỗ an Nàng, hòng tránh phải thừa nhận chính sự bất lực của anh.

rằng anh thực sự, đã quá Già.Cỗi rồi.



rằng anh đã bỏ người đàn bà của mình ra đi năm mười chín tuổi.

Mải miết, mải miết,
không dừng.





rằng Nàng không bao giờ tha thứ cho anh.

dẫu cho đến ngày cuối cùng.
Trong ngàn vạn ngày mục ruỗng đơn côi và lạnh lẽo.





hãy thôi gằn lên từng tiếng một rằng Nàng quả thực mù lòa câm điếc. Không...


hãy thừa nhận,

rằng trước khi anh kịp dẫn xác về cái nơi hoang tàn đổ nát ấy trong thương tích,

để chạm tay vào gương mặt Nàng,

và thú nhận với Nàng anh chỉ là loài chó đuổi cắn chính chiếc đuôi của mình,



để Sống cùng Nàng,


để yêu Nàng,
mỗi ngày


để giết Nàng,

hay để chiếm lấy Nàng,




thì người đàn bà của anh,
Nàng đã chết.


thì những hoang phế,
đã chiếm lấy Nàng,
trước anh.



Bốn ngàn hai trăm bốn mươi lăm dặm chim bay và đại dương thăm thẳm, không ngăn được anh. Một mình trong đêm giữa những nơi heo hút hoang lạnh, cũng chưa bao giờ ngăn được anh.


Nhưng Duyệt à, anh định đi đâu để tìm lại Nàng?


Nàng muốn chết.
Và Nàng đã toại nguyện mình.


Anh định đi đâu,
để tìm lại Nàng-mãi-mãi-cần-anh-của-những-tháng-năm-mười-bảy ấy?



No comments:

Post a Comment