Tuesday, 29 May 2012

Hello darkness my old friend...


Tất cả mọi người ở đây nói với tôi về việc đi về nơi đó như thể đấy là đi về cõi chết.

Tất cả mọi người ở nơi đó nhìn tôi như thể tôi đang cách họ cả một dặm lửa địa ngục.



Cuối cùng thì cõi chết ở đâu?



Cõi chết ở đây. Ở ngay đây. Tôi đi đâu cũng không đào thoát nổi.

Ánh son cam đã thôi nhảy múa trên môi nàng ướm thử. Những thỏi son rồi cũng đã bắt đầu khô cứng lại và mốc meo lên.

3 giờ 37 phút sáng, tôi thấy mình đang bôi thứ vữa hoang phế lên tất cả, tất cả những gì mình chạm tay vào.

Những chuyến đi từ lâu chỉ là một cứu cánh đương nằm thoi thóp.

Cảm giác đau đáu "muốn đi, muốn đi" vang vọng tự lòng ngực mà ra ấy, chúng nói với tôi rằng, Chị đã mãi mãi mất chúng tôi rồi. Chị đã dứt bỏ chúng tôi lại đó, thay xiêm y cho Tự Do của chị, rồi đăm đắm băng qua cả một đại dương, lao vào cuộc đời mà chị cho là vốn là của riêng mình nhưng bằng cách nào đó đã lạc mất từ lâu. Chị hồ hởi vùi môi mình vào ẩn náu nơi cuộc đời vừa tìm lại được, đắm chìm trong ngàn vạn ngày. Còn chúng tôi thì chết héo mà chẳng ai hay, và chị thì đã chẳng mảy may màng đến nữa. Giờ thì chị mất chúng tôi rồi, sau khi cái cuộc đời đáng cho chị băng qua nghìn trùng mà lao vào ấy đã quẳng chị ra khỏi nó như quẳng một gánh lo. Giờ thì chị, tuyệt đối, mất chúng tôi rồi.


No comments:

Post a Comment