Friday, 15 June 2012

Trước giấc ngủ. Or before Anaesthesia.

U.A.,


Anh buồn quá đó chú à.


What are all our friends doing over there?
Asking for parents' permission just to visit a friend in hospital?
to go to the cinema, or to run under the pouring rain?
We are 24.
We are 24 now and goddamn it!
We have the right to nourish our own life, or destroy it.


U.A., anh buồn quá đó chú à.

Anh không thể đào thoát nổi, hoặc đã quá mỏi mệt để đào thoát, sao cũng được. Anh sắp quay trở về một nơi, một thành phố. Thành phố của người con gái mà anh rất đỗi yêu Nàng. Anh mơ thấy mình hôn Nàng hằng đêm. Và trong cái thành phố ấy của Nàng, anh sẽ Không Tìm Thấy Nàng. Anh mơ Nàng đi khỏi. Nàng đi khỏi.

Bọn anh lúc nào cũng như ảo ảnh đau đớn của nhau, U.A. ạ. Và chú biết không, suốt những mùa dài anh là Orfée tuyệt vọng đau đáu tìm bắt ảo hình Nàng nơi địa ngục, để lôi chúng khỏi nơi tối tăm ấy, mang chúng ra ngoài thực tại, để Sống cùng Nàng. Nhưng ảo ảnh là ảo ảnh. Chúng nhảy múa. Trườn khỏi những ngón tay phàm trần anh đang nắm chặt, nhảy chân sáo xuống những bậc tam cấp dát vàng, bay đi, và mất hút nơi những làn khói xám đang đổ.

U.A., có một điều, nghe này. Thực ra, anh tỉnh dậy và phát hiện ra vợ mình đã chết.

Trong một phiên bản nào đó của Vanilla Sky, thì chính anh đã giết vợ con mình. Xiết cổ người đàn bà phản bội, và hành hạ Nàng một cách kinh khủng nhất, cho đến khi Nàng chết. Chính là Anh. Anh tỉnh dậy và thấy người ta bu quanh xác Nàng với những vết thương chằng chịt hằn trên gương mặt, trên cơ thể ngọc ngà mà trước giấc ngủ anh đã rất đỗi nâng niu ấy. Nàng hóa thành Caddy. Caddy có mùi như cây. Anh lại tiếp tục chìm vào một giấc ngủ khác và lần này anh thấy rõ chính anh đã hạ sát người đàn bà của mình như thế nào, trong những gào thét Cô là ai Cô không phải là Nàng Cô là ai Cô là ai. Anh tỉnh dậy và Nàng đã chết Nàng hóa thành Caddy. Caddy có mùi như cây. Nào có phải hương nhài hư ảo tràn khắp khướu giác anh trong cơn mộng về Nàng tan trong tích tắc. Rồi một lần sau cuối, anh lại chìm vào giấc ngủ, và lần này, anh mơ thấy mình đã chết. Và vì người chết thì được quyền biết sự thật, chú biết đấy, nên trong giấc mơ khoan hồng ngắn ngủi trong vòng mươi giây ấy của mình, anh đã mơ thấy Nàng của anh với nụ cười rạng rỡ mà anh đến chết được vì ấy, và với những giọt nước mắt trong như sương buổi sớm ấy, Nàng đến đưa tang. Nàng khóc vì anh. Rồi Nàng chạy như bay khỏi tang lễ. Nàng là một người đàn bà đã có chồng. Anh và Nàng chưa bao giờ gặp lại nhau, sau cái đêm trắng trời trắng đất anh nắm tay Nàng chạy trong ngõ mưa năm mười chín ấy.

Anh chẳng có vợ con gì. Và thế nên anh cứ thế chết đi. Và thế nên anh có quyền Chết. Ở một nơi xa lạ. Giữa bầy người khoa học gia blouse trắng xa lạ.

Đấy là Anh, chú có hiểu được không?

Đấy là Anh. Và Anh có một nguyện vọng, chỉ là nguyện vọng thôi, rằng mình không bao giờ tỉnh dậy nữa, sau cuộc phẫu thuật ấy.


No comments:

Post a Comment