Wednesday, 6 June 2012

Một giấc ám ảnh đêm qua.


Bốn ngàn hai trăm dặm đường chim bay về hướng Tây Bắc. Và tôi nhìn thấy Nàng.

Nhìn thấy Nàng nhưng không là tìm thấy Nàng. Ôi có bao giờ có bao giờ tìm thấy nhau chúng tôi kể cả trong mộng tưởng?


Tôi nhiếc mắng Nàng. Và đuổi theo Nàng.

Đuổi theo Nàng, miết mải trên những bậc thang uốn lượn xám ngoét.


Tôi ghì xiết lấy Nàng và ép chặt Nàng vào khung cửa sổ sáng trắng một màu. Khung cửa sổ thuộc về nơi đã ám ảnh cả một tuổi thơ ấy. Tôi còn nhớ mình đã tuyệt vọng gọi cho Nàng năm mười tám tuổi bảo rằng tôi muốn đào thoát. Cạnh chiếc bàn xám ngoét đã bong tróc hết lớp mi-ca. Ở gần đấy.

Rồi tôi ghì chặt đầu Nàng vào ngực mình vào vai mình và kêu lên ngàn vạn lần trong tuyệt vọng, lời thú tội. Và xiết chặt Nàng vào mình. Và thú tội với Nàng. Và xiết chặt Nàng vào mình. Và thú tội với nàng. Và xiết chặt Nàng vào mình.



Trong lúc tôi ghì chặt Nàng giữa bờ ngực mình, đã luôn có cảm giác ai đó đang nhìn chúng tôi. Chỉ đứng đấy và nhìn chúng tôi thôi. Từ phía sau. Ở đó.

Còn Nàng,


















thì Nàng không nhìn tôi.


No comments:

Post a Comment