Thursday, 7 June 2012

Phim cũ. Ngày mưa. Những cơn sốt nhiều tiếng đồng hồ.

What dreams may come là một bộ phim ám ảnh.

Ừ, thì thực ra, What dreams may come là một bộ phim vô cùng ám ảnh Tôi. Cho đến hiện tạị, tôi vẫn một mình xem bộ phim này, dù trước đấy đã từng không có ý định như thế.

Dù phim rẽ theo một hướng khác, nhưng tôi cứ đau đáu rằng chuyện gì sẽ xảy ra nếu như niềm tin là không đủ trên đời này và không có hoa thơm trái ngọt nào đơm trên mảnh đất của lòng người cằn cỗi. Chuyện gì sẽ xảy ra, cho Annie? Ở cái nơi nhớp nháp đen đúa và bẩn tưởi đó. Nàng ở đó, bị cầm giam bằng những ảnh hình của Chris, người chồng đã mất trước nàng trong một tai nạn ô tô. Nàng ở đó, quẩn quanh quanh quẩn. Khiếp hãi loài nhện độc, và tự chống cự với chúng một mình. Rồi lại quẩn quanh quanh quẩn với ảnh hình của chồng nàng, ở khắp nơi trong căn nhà đầy váng nhện nằm sâu trong lòng địa ngục đó.

Và có thể nàng sẽ ở đó như thế mỗi ngày, và nàng cùng với linh hồn mình phát sốt lên. Từng cơn giá lạnh càn quét qua cơ thể nàng, qua những đầu ngón tay gầy guộc, và những đầu ngón chân như một cái cây già cỗi từ lâu đã chẳng được nàng đoái hoài đến nữa.

Nàng ở đó, tự mình mê man trong những cơn sốt, tự mình chống chọi với lũ nhện khi không chợp mắt, và tự mình tưới nước rửa trôi đi tất cả những bức tranh của mình,

Đổi lại,

nàng có thể cứ thế, mà quên lãng đi sự thật rằng,

chồng nàng đã chết.

Và nàng một mình là bởi vì anh đã chết. Chứ không phải vì anh đang tham gia một chuyến y tế cộng đồng thiện nguyện dài ngày.



Trên đời quả có một địa ngục như vậy.
Và đó không phải là nơi linh hồn bạn bị tra tấn bởi một chảo dầu sau khi đã lìa khỏi thân xác. Địa ngục đã khai nguyên từ tận khi tim còn đập và hơi thở còn thoát ra ấm nóng từ môi.

Trên đời quả có một địa ngục như thế, mà bạn có thể quẳng mình vào,
một ngày định mệnh nào đó,
và không bao giờ thoát ra được nữa.


Người ta đôi khi cứ khư khư hoạch định sẵn cho tôi rằng có một địa ngục ở đấy, bên kia bờ đại dương, dắt tay tôi đến gần chỉ cho tường tận, và căn dặn tôi tuyệt đối không được bước vào. Không được băng qua cả một đại dương như thế để bước vào lửa địa ngục. Họ yêu thương tôi. Nhưng họ không nhìn thấy tôi.




Cũng như không nhìn thấy được

địa ngục

trong cõi lòng thối rữa của tôi.



Cuộc đời quả thực đáng buồn như thế.


Và đôi khi nó còn đáng buồn hơn, khi mà bạn phải đi vào lòng địa ngục, băng qua cả một biển đầu người đang mục ruỗng, chỉ để tận mắt nhìn thấy rằng, người đàn bà của bạn đã không còn nhận ra bạn nữa. Và bạn đóng sầm cửa vào mặt người thầy mà mình yêu kính nhất,

để ở lại đấy, trong địa ngục của nàng.


No comments:

Post a Comment