Tuesday 11 September 2012

Letters left unsent (cont.)

Letters left unsent (cont.)


2.








“The most beautiful people we have known are those who have known defeat, know suffering, known struggle, known loss, and have found their way out of the depths. These persons have an appreciation, a sensitivity, and an understanding of life that fills them with compassion, gentleness, and a deep loving concern. Beautiful people do not just happen.”

- By Elisabeth Kubler-Ross -


"Những người đẹp đẽ nhất mà ta từng biết là những người đã từng kinh qua tiêu tan, kinh qua đau khổ, kinh qua những vật lộn, kinh qua tay trắng, và đã tìm thấy lối ra tự những tầng sâu thẳm. Những con người này có một chiều sâu nhận thức, đỗi nhạy cảm, và sự thấu trải cuộc đời thứ lấp đầy bản thân họ với đam mê, dịu dàng, và một đỗi yêu thương thấu đáu. Những con người đẹp đẽ không phải từ trời mà rơi xuống."



Gởi Winter - người mà tôi không bao giờ gọi nữa,


Winter này, cậu biết không, mùa đông năm 2006 là một mùa đông đầy choáng ngộp. Mùa đông năm ấy thì choáng ngộp bởi sự lạnh giá (một thứ vốn vô cùng hiếm hoi ở xứ sở miền Nam hanh nóng quanh năm của chúng ta), cậu thì choáng ngộp bởi một cô gái nào đấy học trên lớp chúng ta. Còn tôi, thì choáng ngộp bởi cậu.

Tôi đoán có lẽ giờ đây với những cơ man nào là đồ án lương bổng bảo hiểm sức khỏe thăng tiến nghề nghiệp du học thạc sĩ và du lịch với những chín điếu thuốc một lần hút và những cuộc chơi đùa mà theo lời cậu rất không biết mà cũng đếch care mặt trời lặn mọc khi nào và những vết sẹo nông sâu nằm mãi đấy ghi lại những lần chúng ta chạm vào một cơ số những con người hồn họ có lửa bên trong cái thứ lửa chỉ dành để thiêu đốt chỉ một cơ số những con người nhất định nào đấy thôi, giờ đây, khi mà chúng ta đã già cỗi thành ra thế này rồi, thì giống loài tự phụ và đãi bôi như cậu đã lờ mờ đoán biết được rằng thời đó tôi đã từng choáng ngộp vì cậu, mà cũng có thể cậu không. Winter à, chúng ta đều có thể tự phụ và đãi bôi, mặc cảm và thành thực bất cứ khi nào chúng ta cần, với một số đối tượng nhất định trên đời, nên tôi là tôi biết cậu đấy.

Nhưng cho dù cậu có bằng cách nhiệm màu nào đó mà phát hiện ra điều ấy, thì Winter ạ, cậu cũng không bao giờ biết, cái mùa đông giá rét lạ lùng năm ấy, khi cậu tô son dưỡng đi học và môi cậu hồng tươi màu mận chín và cậu cười, phải, cậu thì lúc nào mà chẳng cười những nụ cười ấy, tôi đã đến chết được cũng không thể tự dừng việc ngắm nhìn chúng lại. Tôi không muốn hôn chúng mà chỉ muốn đứng đấy, cách cậu có vài centimetres thôi, nhìn vào chúng mãi, ồi vì đấy là mùa đông năm 2006 mà Winter. Và có lẽ cậu cũng không bao giờ biết, mỗi khi tôi nhìn thấy cậu từ phía sau đang ngồi cúi đầu ở cái băng ghế đá chết tiệt nằm chỏng chơ ngoài cổng sau trường ấy, tôi đã muốn lao đến bằng cánh đến chết được nếu tôi có cánh và ôm ghì cậu lại. (À, tôi bắt đầu quên (nhiều) rồi Winter ạ, cậu vốn sợ bất kỳ con vật nào có cánh mà đúng không? Ừ thì chắc lúc ấy tôi đã ước mình có cánh bằng kim loại siêu nhẹ vậy).

Và cái giống người mà xã giao và bặt thiệp là hoài bão của cả cuộc đời như cậu thì không hiểu được có những thứ như việc khi tôi cố nhét lên nhét xuống một lọn tóc thừa phía sau gáy của mình vào chiếc buộc tóc chết tiệt cậu đã ngần ngừ đi ở phía sau để giáp lá cà cùng với mớ tóc tai có cái 'zip code' tự phát của chúng nó trên đầu tôi ấy mà trêu đùa tôi ngay trước mặt bạn tôi không kiêng dè cái của khỉ gì và việc cậu luôn chạm rất khẽ vào vai tôi và việc cậu bằng những ngón tay đẹp đến chết được ấy của cậu nhặt lấy sợi tóc của tôi rơi trên quyển sách giáo khoa tôi nghiền ngẫm một cách khổ sở trước giờ vào lớp vì trí nhớ tôi không được tốt như của cậu mà nãy giờ tôi có thấy nhưng chẳng mảy may động đến và việc tay cậu vuột khỏi vai tôi một hôm nào đó trong những hôm ấy vì tôi xoay người lại một góc một trăm tám mươi độ và mắt cậu vụt lên những tia ngỡ ngàng khó hiểu và việc cậu cầm chặt lấy tay tôi mà ăn ngấu nghiến chiếc bánh 'bông dừa' dở chưa từng có trong lịch sử ẩm thực của loài người đến nỗi tôi không sao quên nỗi tên bánh cho tới tận giờ này ăn ngấu nghiến trên tay tôi mà tôi đã rất lo sợ khi tay tôi chạm vào môi cậu hay (quá) tệ hại hơn là ở trong vòm họng của cậu rồi thì theo lẽ sinh học tự nhiên cậu sẽ biết ngay rằng chúng nó có một vị mặn chết tiệt chứ chẳng phải cái vị hay ho nào khác đâu và cả ngàn những việc khác nữa mà cậu chính là kẻ đã làm nên đã khiến tôi đến chết được ồi cậu chẳng có tài thánh nào mà biết đâu Winter.

Và hẳn là cậu cũng không biết được đâu, Winter, rằng khi ấy tôi đã thực-tâm mong cầu thế giới này rồi sẽ nâng từng bước cậu đi, rồi sẽ -luôn- có ai đó ở ngay đó rất gần cậu thôi và chìa tay ra một cách thực là nhiệm màu cổ tích tuổi mười sáu trăng rằm, mà đỡ bớt những nhọc nhằn cậu phải mang. Chúng ta ai cũng phải bước lên đồi dưới những làn roi vọt cả, Winter ạ. Nhưng tôi mùa đông năm 2006 có lẽ đã luôn cho rằng có nhiều làn roi vọt tuôn xuống tấm lưng cậu, hơn là tấm lưng của bất kỳ ai khác, bao gồm cả lưng tôi.

Và cậu chắc chắn cũng sẽ không bao giờ biết được những thứ như việc tôi luôn không bao giờ có thể nói một lần vì cậu đeo headphone và tôi luôn phải đứng ngóng chờ cậu mở cái headphone trời đánh thánh vật ấy ra và 'Hở?' với cặp mắt nâu trong vắt ấy nhướng lên trong khi tim tôi thì rất không hiểu làm sao mùa đông lạ lùng năm 2006 ấy lại đập mạnh đến nỗi tôi đứng cách cậu cả chục centimetres mà vẫn nơm nớp sợ hãi rằng cậu sẽ nghe ra chúng những nhịp đập chết tiệt ấy và tin tôi đi giữ cho hơi thở mình nhịp nhàng là một sự bộ tịch vĩ đại nhất mà tôi từng làm tính cho đến giờ phút già cỗi này và khi cậu bắt đầu nghe tôi tiếng được tiếng mất thì cậu luôn gọi tôi bằng chục cái tên nào đó khác mà tôi đã vận hết tất cả nếp nhăn não thừa hưởng được từ Mẹ mình cũng không khám phá ra nổi tôi với họ thì có cái điểm chết tiệt nào tương đồng và chiếc lượt buồn thiu nằm tiu nghỉu ở đó một mình cậu không đưa trả trên tay tôi mà để lại đấy trên bàn và cùng nhóm bạn của cậu ra về trước mà nhóm bạn của cậu có nghĩa là chín mươi tám phẩy năm phần trăm lớp chúng ta đấy Winter và đăm đăm lúc mười một mười hai giờ trưa trời nắng như thiêu đốt tìm cho cậu cái điện thoại trời đánh bị mất của cậu mà theo lời tất cả mọi người lúc ấy thì đó là hệ quả tất yếu cho việc khoe mẽ (với các nàng) của cậu mà tôi đã chẳng coi ra miếng cân lượng nào rồi ra sức làm cho cả thế giới tin rằng tôi đang đi tìm cái chìa khóa nhà bị mất có trời biết và Mẹ tôi biết rằng tôi không bao giờ được phép giữ chìa khóa nhà lẫn tự kỷ ám thị chuyện đó để lỡ như có ai đó hỏi có mất gì không tôi sẽ ngay tắp lự phản xạ rằng 'Có' mà đúng là đã có người hỏi như thế thật có lẽ cô ấy cũng lờ mờ ra được thực ra mùa đông thì choáng ngộp bởi cái lạnh dị kỳ năm ấy cậu thì choáng ngộp bởi cô nàng đàn chị của chúng ta còn tôi thì choáng ngộp bởi ai, Winter ạ.


Chẳng phải chúng ta chỉ toàn choáng ngộp bởi những kẻ lạ thôi sao, nghĩ đi Winter? Khi những kẻ lạ ấy đã đi qua một ranh giới nào đấy và thôi không làm kẻ lạ nữa, thì chúng ta cũng thôi choáng ngộp. Bởi thế nên đấy mới được gọi là choáng ngộp mà không phải là cái gì hơn thế, Winter ạ.


Vậy nhưng mà khi cậu bắt đầu bớt đần đi với tôi vì tôi đã không còn choáng ngộp nữa mà khai thông não cậu sau ngần ấy năm, khi cậu bắt đầu gọi tôi là bạn của cậu mà tôi rất không care đó là đãi bôi hay thực lòng vì đối với giống người như cậu thì cái tùy chọn tốt nhất là không care mà đã sẵn có ở đó thì phải biết được mà chộp lấy và dùng ngay, khi tôi đã bắt đầu đem lòng mình trải phơi cho cậu xem, bằng một thứ ngôn ngữ ngoại lai chết tiệt vì tôi và cậu không hiểu mắc đọa thế nào vẫn không thể nào có những cuộc chuyện trò cho ra hồn bằng ngôn ngữ mẹ đẻ của mình được, thì tất cả những gì một người 'bạn' đáng quý như cậu có thể nói, là một lời tán dương cho kỹ năng xã giao (mà theo lời cậu) là xuất sắc của tôi.

Trời đánh cậu đi, Winter, kỹ năng xã giao xuất sắc. Kỹ năng xã giao xuất sắc? Chỉ vậy thôi sao?
Chỉ vậy thôi sao ý tôi là cậu nhìn vào gan ruột của tôi rồi phán cho một lời phê đầy tinh thần khích lệ Kỹ năng xã giao xuất sắc mẹ kiếp gan ruột tôi không phải là một cuốn sổ liên lạc vàng khè trời đánh cách đây hằng thế kỷ giáo viên ngại không-dám nhờ cậu biên dùm mà không dám nói ra rằng chữ cậu xấu bỏ mẹ không đào tạo nổi bởi vì cậu có bộ mặt khinh khỉnh mà giáo viên thấy rằng tạo càng ít điều kiện cho cái sự khinh khỉnh ấy phơi ra thì càng tốt cho sức khỏe lẫn cuộc đời xã giao của-cậu, Winter ạ.

Vậy đấy nhưng mà tôi đã có dư thừa kiên nhẫn dành cho cậu, Winter. Tôi có thừa kiên nhẫn banh tai cậu ra mà nhả vào đó rằng tôi không dùng cái kỹ năng chết bầm nào với cậu cả. Với cậu, thì không. Chưa bao giờ. Có lẽ 'kỹ năng' duy nhất mà tôi từng dùng là chờ đợi. Chờ đợi cho đến khi tôi có thể có đủ bình tĩnh và kiên nhẫn để mà khai thông cái não ách tắt mấy ngàn năm văn minh nhân loại ấy của cậu ra. Có thể lắng nghe cậu. Có thể để cậu biết tôi muốn ôm cậu khi nào tôi có dịp gặp cậu. Có thể tự loại thải quách mớ Adrenaline thần tiên cổ tích ấy đi, mà nhìn vào cậu, như một người bạn đã có từ thời phổ thông.

Tôi đã có thừa kiên nhẫn dành cho cậu, Winter. Cho đến khi tôi gặp lại cậu, mà tôi đã không hề hay biết trước đó, rằng tôi sẽ quyết định không có một lần nào nữa trên đời tôi muốn nhìn thấy cậu.

Tôi đứng đó. Và đó là ánh mắt lạ lùng nhất mà tôi từng nhìn thấy cậu nhìn tôi, cậu có biết không? Tôi đứng đó. Và cậu không dám thậm chí cả chạm vào tôi. Không một cái ôm xã giao hay chào tạm biệt như trước kia cậu vẫn hay giở trò. Cậu không dám, ngay cả chạm vào tôi.

Tôi đứng đó. Sau ngần ấy năm vừa bước ra từ một đám hỏa hoạn kinh khủng với bốn lỗ đạn nằm trong bụng và khi tôi đề cập tới bốn lỗ đạn đấy thực là bốn cái lỗ mà nơi ăn đạn là nhà thương đấy Winter ạ. Tôi đứng đó. Sau ngần ấy năm với mọi thứ đổ nát và cậu bảo rằng cậu biết những đổ nát ấy là như-thế-nào. Phải, đáng buồn thay, cậu -biết- rõ mọi thứ. Và cậu chỉ Biết mà thôi.

Tôi đứng ở đó. Với lớp trang điểm che khéo léo từng đổi một trên gương mặt vừa bước ra từ đám cháy của mình, với váy đỏ, giày đỏ, móng tay đỏ rực, khăn choàng đỏ, khuyên tai đỏ và môi đỏ rực. Và cậu thậm chí, không cho tôi được lấy một cái ôm của một người bạn, một người hiếm hoi còn sót lại trên đời này biết rõ vào mùa đông năm 2006 ấy tôi đã từng như thế nào.

Tôi đã từng, Tự Do như-thế-nào.

Và rồi tất cả những gì cậu làm, là vô tội chẳng biết gì nên cứ thế mà đâm tôi bằng những mũi thương của một kẻ cả đời đi xã giao như cậu. Và tất cả những gì tôi làm sau đấy là vào một quán bar toàn kiếng đến tận trần nhà cũng bằng kiếng với những đủ thứ tiếng ồn hổn mang đày đọa bồi bàn châm cho mình tám điếu thuốc rồi kêu taxi về khách sạn chứ không-thể, về căn nhà với mớ khung cảnh nhàu nhĩ quen mắt mà tôi thuê dù nhà thuê thì chẳng quen mắt quá độ được bao giờ. Đấy là tất cả những gì tôi có thể làm vào lúc ấy, sau những lời có thạch tín của cậu, Winter ạ.

Thế nhưng mà Winter, bốn cái lỗ đạn ấy của tôi đã tự-lành rồi. Chúng đã tự lành mà không cần đến cái ôm của cậu. Và có thể đã cũng không cần đến Nàng, tôi không rõ. Và đây không phải là mùa đông năm 2006 ở cái xứ mà lạnh giá là quà trời ban ấy, nên những làn roi trên lưng cậu dưới nhịp chân cậu bước lên đồi, Winter ạ, nó không hề nhiều hơn người khác. Vậy nên nghe tôi nói rõ đây Winter, nếu một ngày nào đấy cậu nhìn quanh quất trong cuộc đời với rất nhiều huân chương Xã giao Bặt thiệp hạng nhất dành cho người trong đời chỉ làm mỗi việc xã giao, người mà đến tận giờ này khi bị ngã vẫn nhìn quanh xem có ai đang nhìn mình hay không chứ không biết thương bản thân mình đang đau trước rồi ra cậu sống cuộc đời của cậu hay phần lớn thời gian cậu sống cuộc đời của người khác tôi rất nghi ngờ, người mà những vấn đề trong đời họ luôn là thứ đau đớn nhất so với vấn đề của toàn nhân loại để họ có thể cho mình cái quyền không cần phải lắng nghe ai khác bao giờ bất kể thân sơ hoặc lắng nghe như thể đang chịu đựng hoặc lắng nghe như thể điều ấy đồng nghĩa với việc tích lũy điểm vào bản thành tích Xã giao Bặt thiệp ấy của mình, phải, một ngày nếu cậu lang thang một mình trong cái sa mạc sạch sẽ trắng toát ấy của đời cậu và không tìm thấy một con vi trùng nào cả nhưng cũng không tìm thấy tình người, tôi nói, là tình người thực-sự ấy, thì Winter ạ, cậu nên biết rằng, cậu quả thực xứng đáng với cái sa mạc ấy.

Nhưng tôi mong trước khi đời cậu toàn một màu sa mạc trắng xóa ấy, cậu có thể hiểu được rằng, không-phải mọi người đều sinh ra với một vẻ ngoài bảnh tỏng và một nguồn sức khỏe dồi dào để không bao giờ phải ăn bốn lỗ đạn vào bụng hay sút cân nghiêm trọng mà còn phải kiên nhẫn lần cuối ngồi nghe cậu thuyết giảng về cái khoản gọi là đáng tin cậy và vững chắc và reliable và một thứ như sức khỏe giảm sút là do lỗi của bản thân mình vì mọi con người đều sinh ra với một nguồn sức khỏe dồi dào như nhau và không chăm sóc được cho chính mình thì cũng không làm gì được cho người mình yêu đâu (đừng tưởng bở có đúng không ý cậu là vậy?). Phải, Winter à, cái sức khỏe của cậu thì được cậu nuôi dạy tốt lắm, nó không bao giờ làm càn làm quấy cậu, cậu hoàn toàn cầm cương điều khiển nó, nhưng nếu cậu là tôi, phỏng cậu có thể ngồi đấy đến khi tiệc tàn trà cạn?
Cho nên Winter à, cậu gắng mà cầm cương cả Sức chịu đựng của mình nữa, ráng mà cho nó hít xà đơn mỗi ngày, trước ngày Sa Mạc Vô Trùng của cậu.

Còn một điều mà tôi biết cả hai chúng ta đã và vẫn phát điên lên đây, Winter. Cậu có lấy làm lạ tại sao đã ba năm rồi mà cậu nhìn người con gái mình yêu vẫn có những cảm giác hệt như ngày đầu, với vẻ dịu dàng nguyên vẹn đó cho cậu không? Tôi cũng mong cậu nhận ra, trước ngày Sa Mạc Vô Trùng của đời cậu, rằng mùa đông năm 2006 ấy đã choáng ngộp vì giá lạnh cậu đã choáng ngộp vì cô gái lớp trên còn tôi đã choáng ngộp vì cậu mà năm mùa đông chết tiệt đã trôi qua không còn choáng ngộp rồi ở cái xứ sở đấy tôi thì đã không còn choáng ngộp bởi bất kỳ ai mà cậu, cậu vẫn còn choáng ngộp đấy Winter ạ, vì một con người. Tôi mong một kẻ như cậu có thể nhận ra rằng con người thì già đi và càng ngày cậu càng phải khó nhọc hơn để giữ cái vẻ bảnh tỏng ấy của mình, và đổi thay là điều tất yếu, này đừng cố.

Duy có điều này thôi, cậu có dám nói với tôi rằng, sau một đợt lũ lụt kéo dài mấy tháng ròng, sau một trận hỏa hoạn khủng khiếp ấy, và cậu sẽ không tìm thấy sự dịu dàng ở nàng nữa, và đáy mắt nàng không còn nhìn cậu tha thiết nữa, và mùi hương tóc nàng trở nên thứ mùi hương tầm thường nhất trên đời này xộc vào mũi cậu không phải là mùi hương đặc biệt nàng vẫn ưa dùng trước trận hỏa hoạn, và nàng sẽ không vì cậu mà làm bất-cứ-chuyện-gì nữa để cậu có thể phổng mũi tự hào như là về nhà thay ngay chiếc áo khi cậu không vừa mắt với thứ nàng đang mặc, cậu vẫn nhìn-thấy nàng và tìm-thấy nàng từ mớ đổ nát và tro tàn của nàng, và tay cậu vẫn giữ mãi tay nàng không buông cho dù nàng có rời tay cậu?

Này Winter, đừng quá tự mạn, vì cậu biết không, hỏa hoạn,

là không lường trước được.


Cậu có dám nhìn vào mắt tôi với vẻ bảnh tỏng đó của mình, và đoan chắc rằng cậu sẽ lao đi và tìm lấy tay nàng và rồi sẽ giữ mãi chúng không buông, nếu như Hỏa Hoạn xảy ra?

Cậu biết được bao nhiêu về những biến động của niềm yêu, mà có tư cách nói về bất biến với tôi, hở Winter?


Cậu biết thế nào không? Đây là năm 2012 rồi. Cho nên nếu cậu gặp một cô gái cũ đứng đó, với nếp tóc được chăm ngay ngắn, với lớp trang điểm tỉ mẩn che đi từng khuyết điểm một trên gương mặt nàng, nàng vận váy đỏ, giày đỏ, sơn móng tay đỏ rực, đeo khuyên tai đỏ, khăn choàng đỏ, và môi nàng đỏ rực, một thứ màu mà chưa bao giờ trong cả thập kỷ trước đây cậu thấy nàng dùng, thì cậu phải khôn ngoan lên. Dẹp ngay cái màn thức tỉnh nàng với mớ thương giáo đáng nguyền rủa của cậu một cách thực điệu bộ và kiểu cách đấy đi. Phải ngậm họng cậu lại, nói trắng ra là thế. Mà ôm nàng lại, như một người bạn. Vì đó là tất cả những gì mà một đứa như cậu có thể làm nhưng cậu chưa và sẽ không bao giờ làm vì cậu luôn bận loay hoay với những thứ khác, trong cái sa mạc Kiểu Cách mênh mông ấy của cậu.



No comments:

Post a Comment