Sunday 9 September 2012

Letters left unsent

Letters left unsent


1.

"Being a male butterfly must be hard

How do you show your manliness, you’re a gatdamn butterfly"



"Làm một con bươm bướm đực hẳn là khổ sở lắm,

Bởi vì làm sao mà bạn có thể phô diễn ra đấy cái sự giống-đực của mình cho được chớ,

bạn chỉ là một con bươm bướm trời đánh."



Gởi các cậu chàng là kỹ sư tương lai,

Xin lỗi nói luôn ở ngay đầu đây, rằng các cậu không phải nhân vật chính trong cái mớ này, dù nào giờ các cậu đã đang và sẽ luôn làm người viết cái mớ này chán mứa ra.

Phải cảm ơn trời rằng các cậu thì thông minh, các chàng kỹ sư tương lai ạ, nhất là ở khoảng computer literacy. Tớ thừa nhận, khi tớ ở trong thư viện làm bài một môn chuyên ngành tớ hoàn toàn không có học thuộc về một chuyên ngành cũng hoàn toàn không liên quan tới chuyên ngành của tớ/chúng ta nốt, cho gái-bạn tớ, và các gái khác quanh đó là bạn của gái-bạn tớ vì một lý do tới giờ tớ vẫn không được rõ ràng cho lắm, bâu vào hỏi chúng tớ (mà chính ra là hỏi mẹ nó tớ) cách thiết lập các tùy chọn cho mấy hệ thống tìm kiếm từ các websites, hoặc khốn cùng hơn, lúc đó đã có một gái-hoàn toàn xa lạ ngồi gần đấy níu áo tớ theo nghĩa đen đường hoàng, bảo tớ mò cho gái một cái chức năng của Excel chuyên-sâu mà vì lý do nào đó không được mặc định xuất hiện sẵn trên màn hình. Thì tin tớ đi, thề có trời đất, rằng những lúc đấy tớ đã nhớ da diết nhớ lắm thực đấy sự thông minh vi tính não hai nhân siêu phân luồng của các cậu, các kỹ sư tương lai ạ. Các cậu cũng biết là tớ đây đâu có học chuyên ngành IT! Nhưng các gái lại mặc định như thể IT là chuyên ngành của tớ làm tớ chẳng-dám-chối-từ bởi vì đó là các gái (và các cậu có thể không hiểu cái bởi-vì này nhưng các trai chuyên ngành khác nó hiểu đấy liệu hồn), và tất cả những gì tớ làm là làm thinh cắm cuối đi mò cua bắt ốc cho các gái.

Thế, thực lòng đấy, tớ nhớ sự thông minh của các cậu vô vàn. Và những lúc đấy tớ cảm thấy tớ thiệt cũng có được mấy thẻo may mắn học chung với toàn những con người não bộ có khả năng xử lý thông tin kiệt xuất như các cậu.

Hay nói cách khác là, tớ hoàn toàn đồng ý cái thế giới nơi tớ làm việc chung như một team member bình-thường với các cậu nó thực là một môi trường mà bản thân nó đã là một khoản đãi ngộ tuyệt vời cho những ai ở trong đấy, và thực là không dám so với cái thế giới nơi mà tớ làm leader - lãnh đạo các gái cần cái mà ta gọi là intensive training ở khoảng kỹ năng vi tính.

Một lý do không kém phần quan trọng khiến tớ đi xa chắc cũng nhớ các cậu nữa là xin lỗi nói thẳng các cậu rất gay. Không thì các cậu cũng rất gay-friendly. Ờ tớ rất thích điểm này ở các cậu. Nhưng rất tiếc lý do không phải triết lý nhân sinh là bởi vì trong đầu các cậu có cái mớ khái niệm gì gọi là 'tui yêu con người họ chớ tui không yêu cái nằm trong quần của họ' đâu, mà tớ nói thẳng nhé, bởi vì các cậu cô đơn, và hơn thế nữa là bởi vì các gái thông minh (và xinh đẹp) không thèm những thằng có củ cà rốt trong não như các cậu.


Và thế nên khi các gái hỏi một câu thế này, tin tớ đi, đây là câu mà gái-nào-cũng-hỏi khi tớ và các gái đó đã bắt đầu 'cởi mở' với nhau: So you don't like men, do you?

Xin lỗi các gái, có, anh có. Anh có like men. Yes, I do.



I just don't love them. Or can't.

Ừ thì thế đấy, nhưng mà các kỹ sư trẻ ạ, các cậu có biết tại sao tớ không bao giờ yêu nổi các cậu không?


Không phải bởi vì các cậu có một củ cà rốt ở giữa hai đùi đâu. Mà bởi vì, đừng thất vọng nhé,

nhưng sự thực là,


các cậu có một củ cà rốt,



ở trong não.


Hoặc dám có bonus thêm vài cái mầm cà rốt ở trong từng tế bào.


Tớ là tớ chán mứa, cái sự háo thắng dẫu chưa và cũng sẽ không bao giờ thấy bến-bờ của lũ kỹ sư tương lai các cậu.

Tớ đảm bảo với các cậu, lúc các cậu vừa giải xong một bài tích phân bậc 3 trong 3 phút 42 giây hình như có cậu cũng đi bấm đồng hồ phải không ờ đúng đó chính là như thế rằng các cậu phấn khích như vừa được tiêm cho Adrenaline hay morphine quá liều. Tớ cũng có thấy thú vị chút đỉnh đấy vì suy cho cùng tớ đã bỏ 3 phút 42 giây hoặc hơn vào cái mớ rối nùi đó mà phải không với tớ phải tự cho tớ chút cảm giác thú vị sau khi hoàn tất các mớ tích phân đó không thì giờ này tớ đã không còn trụ nổi trong ngành kỹ sư cùng các cậu cái mà nói ra nghe cay đắng quá xá chỉ vì được trả tiền với tỉ lệ thất nghiệp thấp (hơn) ở cái xứ này nên người ta mới làm chớ được mấy đứa yêu cuồng yêu dại gì đâu xin lỗi.

Đấy, mà cái làm tớ chán mứa là cái Lý-do của cái vẻ mặt như đang phê Morphine ấy của các cậu ấy.

Cái Lý-do ấy là, Không lý do nào cả.

Giải một bài toán chỉ để mà giải một bài toán. Just for the sake of it.

Thế đấy. Thử hỏi gái nào không chán mứa? Ờ thì chắc gái đó không cần một người hiểu các gái hiểu các cơn đau bụng dưới khi tới tháng của các gái hiểu gái thích cùng nhau đi thăm thú và chụp ảnh cho nhau hơn là ăn buffet hai người trong nhà hạng thượng lưu nâng niu hơn là làm tình với một đống Adrenaline tiết xuất, mà gái cần một thằng với một công việc ổn định và có tiềm năng. Lại nói về các gái, anh là anh cũng không hiểu (một cơ số) gái. Các gái cả đời đi tìm một người đủ thông minh và đủ tinh tế để hiểu đến từng cơn sóng nơi bụng dưới mình, song sau cuối, lại kết thúc đời mình với một gã có công việc ổn định có thể ở gần bên các gái những khi các gái cần. Rồi ra các gái lại đau khổ với cuộc đời và lệ ứa ngóng mãi một thứ không bao giờ đến nữa.

Lại nói về các cậu kỹ sư cũng là một sự chịu đựng vô bờ bến hằng ngày của tôi. Có bao giờ các cậu nghĩ tại sao các cậu phải biết giải bài tích phân bậc 3 đấy không? Tớ thì tớ nghĩ rằng cái củ cà rốt nằm đâu đó trong đầu lũ trai các cậu sẽ mãi ngăn các cậu tìm ra lý do đấy, dù các cậu có thể tìm đáp án cho bài tích phân bậc ba trong vòng 59 giây đồng hồ đi nữa.

Nếu các cậu, có thể một chút xíu nào thôi, nghĩ rằng đấy là thứ có thể các cậu còn không có dịp dùng đến nhưng được yêu cầu phải biết các cậu biết không có nghĩa là các cậu được thuê nhưng không biết thì có khả năng siêu cao là các cậu sẽ không được thuê hoặc thuê rồi sẽ bị đuổi hoặc về làm cho công ty nhà bố các cậu, thì dùng kỹ năng phân tích của một kỹ sư tớ cam đoan với các cậu rằng mặt các cậu sẽ không còn được phấn khích như nhồi bằng Morphine thế nữa đâu, các cậu đần ạ.

Các cậu chỉ biết làm sao để viết tên mình lên khắp chỗ từ cái nhà xí công cộng của các cậu trong trường cho đến cái bài toán 2s phân tích nguyên tử hóa học bậc sơ đẳng làm trên bảng rồi bôi. Các cậu kỹ sư tương lai ạ, các cậu trèo lên cây mà không biết ở ngọn cây là gì hay tại sao phải trèo các cậu chỉ trèo bởi vì các cậu phải trèo thế mà thôi. Để rồi khi lên tới giữa chừng thì mặt các cậu đần ra, như vầy nè:


Posted Image


Đó quíu lợi không biết đường lên cũng không dám xuống luôn nữa. Phải hôn? Đó có phải hôn?

Xin lỗi chớ cái sự thiếu niên lạc lối -theo-kiểu-này- của các cậu, nó hổng có được thu hút (tớ).

Nói theo kiểu đua tài đọ sức của các cậu, thì nếu trường mình nó mở một cuộc thi trao giải thiếu niên lạc lối u buồn cuốn hút nhất engineering faculty, thì tớ nói cho nghe đừng buồn nhé, các cậu không phải là đối thủ của tớ rồi, với cái mớ lạc lối như-trên.

Đấy nhưng mà các gái thì các gái lại mờ mắt vì các cậu với cái củ cà rốt trong đầu và các mầm cà rốt trong tế bào của các cậu tớ mới buồn khổ chớ.


Các cậu gặp tớ thì vỗ vai (mà tớ nghĩ rằng do tớ ốm nhách các cậu không dám chơi liều chớ nếu không các cậu đã vỗ ra-âm-thanh chứ chẳng vừa), nói chuyện với tớ mắt thì nhìn tớ một tay thì múa may mà một tay đặt lên quần chính xác vào vị trí mà phía sau là củ cà rốt của các cậu để mà chỉnh lại mớ quần xộc xệch.

Cảm ơn các cậu đã đối xử với tớ như một thằng. Tớ thiết nghĩ có lẽ do mấy ngàn năm nay tớ lúc nào cũng nói chuyện với các cậu như một thằng dù tớ mặc váy và thi thoảng còn mang giày cao gót tới trường đại học vào cái faculty mà mẹ kiếp chỉ có khoảng 11 đứa con gái của chúng ta.

Thế nhưng mà cảm ơn các cậu. Nếu không thì đời tớ còn lắm sự phiền nhiễu hơn nữa.


Đời tớ chán mứa là thế nơi tớ phải vi vu lượn ra lượn vô lượn dzìa mỗi ngày thì chưa tới 3% là gái. Nói tớ đâm đầu chọn cái ngành này rồi lại nói tớ yêu gái thì quả là không có make sense với một cơ số gái lẫn trai tớ biết đời buồn thế đấy thở dài rất dài...

Đấy, thế mà nhiêu đó vẫn chưa làm nên cho trọn nỗi khổ của tớ. Vì vốn là,

Anh thì yêu các gái mà sao các gái nỡ lòng nào đi ganh ghét với anh?


Cái tính xấu đó đem áp dụng ở một cái phân khu chỉ có dưới 3% là không có củ cà rốt ở bất kỳ nơi nào trên cơ thể, nó không có ổn đâu, các gái à.

Tin anh đi, đây là những thứ tất yếu sẽ xảy ra khi các gái mần việc với trai nhất là bọn trai kỹ sư có củ cà rốt ở không-chỉ một nơi mà đứa nào cũng có này:

Bọn chúng sẽ tìm trăm phương ngàn kế che đi cái sự thực đáng xấu hổ là bọn chúng không biết Thư-viện-trường nằm-đâu trong suốt ba năm qua, các gái ạ, và thay vì gọi điện nhắn tin cho thằng đồng nghiệp (có khả năng trong tương lai sẽ) vào sanh ra tử để hỏi, thì bọn chúng sẽ nhắn cho gái bởi vì gái chỉ là một con Asian trông-có-vẻ thấp cổ bé họng mà thôi và gái sẽ phải vì một cái sự lich-sự bỏ mẹ nào đó mà làm một cô chăn trẻ giữ em đút cho bọn chúng cái thông tin Thư-viện-trường-nằm-đâu ấy và rồi khi cuộc thảo luận vô cùng nghiêm trọng nghiêm túc nói tóm lại làm như thể là trang trọng formal bỏ mẹ ấy bắt đầu thì bọn chúng lại tự cho mình cái tư cách: Trèo lên đầu các gái. Phớt lờ bất kỳ ý kiến gì các gái đưa ra. Vì ý kiến của bọn kỹ sư da trắng cao to bọn chúng mới là nhất. Còn ý kiến của các gái, lúc nào cũng sẽ rơi vào một trường hợp unique như thế này: nghe có vẻ hay đó, nhưng mà hổng có đáng cân lượng nào đâu.

Đấy, mà các gái đâu có biết. Các gái thấy các trai cái gì cũng hỏi anh là lại đem cái tính không được đẹp gì cho cam ấy ra áp dụng với anh dầu anh thì yêu các gái.

Anh phải nói sao thì các gái mới tin rằng anh có một bí mật tuy nó là một căn bệnh phổ thông thôi nhưng nó cũng được bao bọc trong vòng bí mật dữ lắm bởi anh sợ mất mặt đó là bệnh Lười. Anh đâu có học giỏi đâu các gái. Cái đó chỉ có trai nó có củ cà rốt trong não mới tin với trường nó (không hiểu anh đã lỡ quá đà làm sao mà cũng) tin thôi, sao các gái nỡ lòng nào cũng tin?

Rồi các gái ghét anh chớ?

Còn nữa, cái nhận thức này của các gái cũng làm anh buồn lòng không ít. Các gái đã đang không học Communication, đã chui đầu vào đây, thì sao còn kỳ vọng người ta lúc nào cũng phải nhe răng ra cười? Anh đã sinh ra và lớn lên không ít năm ở một đất nước mà một sự buồn của một đứa trẻ là một dấu hiệu tâm lý vô cùng đáng lo lắng, và sự không cười của một đứa lớn hơn, là một cái tội. Ôi, cười cười cười cười. Lúc nào cũng phải, Cười. Tại sao các gái chỉ khoan dung với các trai ở điểm này thậm chí còn fascinated bởi sự lạnh lùng quyến rũ Không Cười của các trai, mà lại đi ghét anh chỉ vì anh không có Cười (Nổi) chớ? Nếu thiên hạ ai cũng ngày tối ăn bánh kẹp của mommy với daddy làm cho mỗi sáng bữa nào mommy quên ủi đồ mặc pyjama đi thi như các trai của các gái, thì đâu còn ai không-thể Cười nữa chớ đúng không?

Cho nên các gái kỹ sư tương lai à, các gái thiệt làm anh bận lòng hết sức.

Anh thì anh yêu các gái anh rất yêu các gái các gái đã không hiểu thì chớ sao các gái còn nỡ lòng nào đi ghét anh chỉ vì những lý do vô cùng vớ vẩn không đâu liên quan đến mớ cà rốt mà anh có muốn có hứng thú cũng chưa bao giờ hứng thú (nổi) hoặc chỉ bởi vì anh lỡ, quá brilliant (hơn các gái) ư ư...

Posted Image
Anh là anh chán ốm như vầy nè .__.

4 comments:

  1. làm sao có thể yêu được củ cà rốt đó khi nó là thức ăn bổ mắt chứ ?

    ReplyDelete
  2. : )) Ừa khộ lắm thế mà các gái không hiệu toàn yêu thức ăn bổ mắt rồi còn ghét tớ hu hu.

    ReplyDelete
  3. đọc là biết hông phải viết cho Ếp bé nhỏ rồi :)))

    ReplyDelete
  4. Khồng khồng, viết cho gái kỹ sư hàng xuất nhập khẩu dzới hàng nội địa bờ bên đây đại dương : )))

    Gái kỹ sư quê nhà thì chỉ đứng từ xa nhìn mong ngóng mắt ướt dzượt thơuuu~

    ReplyDelete