Friday 7 September 2012

Letter from Valerie



Thư của Valerie


Translated into Vietnamese by me – Yên Vũ


"Tôi không biết bạn là ai. Làm ơn hãy tin thế. Tôi không có cách nào thuyết phục bạn rằng đây không phải là một trong những cái bẫy bọn họ giăng ra. Nhưng tôi không để tâm. Tôi là chính tôi, và tôi không biết bạn là ai, nhưng tôi yêu quý bạn.

Tôi có một mẩu bút chì. Một mẩu cỏn con mà bọn họ đã không hay biết. Tôi là một phụ nữ. Tôi giấu mẩu bút chì trong mình. Có lẽ tôi sẽ không còn có thể viết được nữa, vậy nên đây là một lá thư dài về cuộc đời tôi. Đây là tự truyện duy nhất tôi từng viết trong đời và lạy Chúa, tôi đang viết bằng một mẩu giấy dùng trong nhà xí.

Tôi sinh ra ở Nottingham năm 1957, trời mưa như trút. Tôi thi đậu kỳ thi lớp mười một và nhập học ở trường nữ sinh Grammar. Tôi muốn trở thành một nữ diễn viên.

Tôi đã gặp cô bạn gái đầu tiên của mình ở trường. Tên nàng là Sara. Nàng mười bốn và tôi mười lăm nhưng cả hai chúng tôi học cùng lớp cô Watson. Cổ tay nàng. Cổ tay nàng mới đẹp làm sao. Tôi đã ngồi đó trong giờ sinh học, nhìn chằm chằm vào cái bào thai thỏ nhợt nhạt trong chai, chăm chú lắng nghe thầy Hird bảo rằng đó chỉ là một giai đoạn thiếu niên phù phiếm mà ai cũng sẽ trưởng thành và bỏ lại phía sau. Và Sara, nàng đã như thế. Còn tôi thì không.

Năm 1976 tôi ngừng mọi trò bộ tịch ấy lại và dẫn một cô bé tên Christine về nhà gặp bố mẹ tôi. Một tuần sau đó tôi đăng ký vào trường cao đẳng kịch nghệ. Mẹ bảo tôi đã làm tan vỡ trái tim bà.

Nhưng chính sự ngay thẳng của tôi mới quan trọng. Như vậy là ích kỷ sao? Nó không có giá trị vật chất gì cả, nhưng điều này là tất cả mà chúng ta còn lại trên đời này. Nó là mẩu vụn cuối cùng của chúng ta. Nhưng chúng ta tự do, trong mẩu vụn cuối cùng ấy.

Luân Đôn. Tôi đã rất hạnh phúc ở Luân Đôn. Năm 1981 tôi vào vai Dandini trong vở Cinderella. Vai diễn đầu tiên của tôi. Thế giới này thực quá lạ lùng, trở mình sột soạt và bận rộn, với những đám đông vô hình phía sau những luồng sáng nóng bỏng và những vẻ say đắm ngạt thở. Thế giới thực sôi động và thế giới thực cô đơn. Đêm về tôi đến Crew-Ins hay một trong những câu lạc bộ khác. Nhưng tôi cách biệt và không dễ dàng gì hòa nhập cùng bọn họ. Tôi đã nhìn thấy đủ mọi cảnh tưởng ở đó, nhưng chúng chưa bao giờ cho tôi cảm giác dễ chịu. Quá nhiều người trong số họ chỉ muốn trở thành dân đồng tính. Đó là cuộc đời họ, tham vọng của họ. Còn tôi, tôi muốn hơn thế.

Công việc tiến triển. Tôi có được vai diễn trong những bộ phim nhỏ, rồi dần dà những bộ lớn hơn. Năm 1986 tôi được đóng vai chính trong bộ phim “The Salt Flats”. Bộ phim lôi kéo được những giải thưởng lớn, nhưng không lôi kéo được đám đông. Tôi gặp Ruth trong khi quay. Chúng tôi yêu nhau. Chúng tôi sống cùng nhau và nàng tặng tôi những bông hồng đỏ vào lễ Tình Nhân và lạy Chúa, chúng tôi đã có với nhau mọi điều. Đó là ba năm đẹp đẽ nhất trong cuộc đời tôi.

Năm 1988 có một cuộc chiến, và sau đó, không còn nữa những bông hồng đỏ. Không còn, cho bất cứ ai.

Năm 1992 họ bắt đầu lùng bắt những người đồng tính. Họ bắt Ruth khi nàng ra ngoài tìm mua thức ăn. Tại sao họ lại quá sợ chúng tôi đến vậy? Họ châm đầu thuốc vào người nàng và ép nàng khai ra tên tôi. Nàng kí vào một tờ đơn chứng rằng tôi đã quyến dụ nàng. Tôi đã không kết tội nàng. Lạy Chúa, tôi yêu nàng. Tôi đã không hề kết tội nàng.

Nhưng nàng đã. Nàng tự sát trong xà lim. Nàng không thể tiếp tục sống với việc phản bội tôi, với việc từ bỏ mẩu vụn cuối cùng đó. Ôi Ruth…

Họ đến bắt tôi. Họ bảo tôi rằng tất cả những thước phim của tôi sẽ bị thiêu rụi. Họ cạo hết tóc tôi và ấn đầu tôi vào bồn cầu và khinh bỡn những người đồng tính nữ. Họ đem tôi đến xà lim này và ép tôi dùng thuốc. Tôi không còn cảm thấy được lưỡi mình nữa. Tôi không còn nói được nữa.

Một phụ nữ đồng tính khác, Rita, chết cách đây hai tuần. Tôi tưởng tượng đến việc mình sẽ chết sớm thôi. Thực lạ lùng là cuộc đời tôi lại kết thúc trong một nơi khủng khiếp thế này, nhưng trong ba năm ấy tôi đã có những bông hồng đỏ và tôi chẳng cúi đầu xin lỗi bất kỳ ai.

Tôi sẽ chết ở nơi này. Mọi mẫu vụn cuối cùng của tôi sẽ tan biến. Trừ một mẫu vụn duy nhất.

Một mẫu vụn. Nhỏ bé và mong manh và là thứ duy nhất đáng phải có trên thế giới này. Chúng ta không được để đánh mất nó, bán nó, hay cho đi. Chúng ta không bao giờ được để bọn họ lấy khỏi chúng ta mẩu vụn ấy đi.

Tôi không biết bạn là ai. Cũng không biết bạn là đàn ông hay phụ nữ. Tôi có thể sẽ không bao giờ nhìn thấy bạn hay khóc cùng bạn hay uống đến say mèm cùng với bạn. Nhưng tôi yêu quý bạn. Tôi hy vọng bạn thoát khỏi nơi này. Tôi hy vọng rằng thế giới sẽ chuyển xoay và mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn, và một ngày nào đó, người ta lại lần nữa, có những bông hồng. Tôi ước gì tôi có thể hôn bạn.

Valerie
X"

* * *

"I don't know who you are. Please believe. There is no way I can convince you that this is not one of their tricks. But I don't care. I am me, and I don't know who you are, but I love you.

I have a pencil. A little one they did not find. I am a women. I hid it inside me. Perhaps I won't be able to write again, so this is a long letter about my life. It is the only autobiography I have ever written and oh God I'm writing it on toilet paper.

I was born in Nottingham in 1957, and it rained a lot. I passed my eleven plus and went to girl's Grammar. I wanted to be an actress.

I met my first girlfriend at school. Her name was Sara. She was fourteen and I was fifteen but we were both in Miss. Watson's class. Her wrists. Her wrists were beautiful. I sat in biology class, staring at the picket rabbit foetus in its jar, listening while Mr. Hird said it was an adolescent phase that people outgrew. Sara did. I didn't.

In 1976 I stopped pretending and took a girl called Christine home to meet my parents. A week later I enrolled at drama college. My mother said I broke her heart.

But it was my integrity that was important. Is that so selfish? It sells for so little, but it's all we have left in this place. It is the very last inch of us. But within that inch we are free.

London. I was happy in London. In 1981 I played Dandini in Cinderella. My first rep work. The world was strange and rustling and busy, with invisible crowds behind the hot lights and all that breathless glamour. It was exciting and it was lonely. At nights I'd go to the Crew-Ins or one of the other clubs. But I was stand-offish and didn't mix easily. I saw a lot of the scene, but I never felt comfortable there. So many of them just wanted to be gay. It was their life, their ambition. And I wanted more than that.

Work improved. I got small film roles, then bigger ones. In 1986 I starred in "The Salt Flats." It pulled in the awards but not the crowds. I met Ruth while working on that. We loved each other. We lived together and on Valentine's Day she sent me roses and oh God, we had so much. Those were the best three years of my life.

In 1988 there was the war, and after that there were no more roses. Not for anybody.

In 1992 they started rounding up the gays. They took Ruth while she was out looking for food. Why are they so frightened of us? They burned her with cigarette ends and made her give them my name. She signed a statement saying I'd seduced her. I didn't blame her. God, I loved her. I didn't blame her.

But she did. She killed herself in her cell. She couldn't live with betraying me, with giving up that last inch. Oh Ruth...

They came for me. They told me that all of my films would be burned. They shaved off my hair and held my head down a toilet bowl and told jokes about lesbians. They brought me here and gave me drugs. I can't feel my tongue anymore. I can't speak.

The other gay women here, Rita, died two weeks ago. I imagine I'll die quite soon. It's strange that my life should end in such a terrible place, but for three years I had roses and I apologized to nobody.

I shall die here. Every last inch of me shall perish. Except one.

An inch. It's small and it's fragile and it's the only thing in the world worth having. We must never lose it, or sell it, or give it away. We must never let them take it from us.

I don't know who you are. Or whether you're a man or a woman. I may never see you or cry with you or get drunk with you. But I love you. I hope that you escape this place. I hope that the world turns and that things get better, and that one day people have roses again. I wish I could kiss you.

Valerie
X"

from V for Vendetta - the movie
Written by Alan Moore.
Art by David Lloyd.

---

Hệ quả của những cơn buồn vô độ và không có gì làm (mà thực ra là ý thức được có quá-trời thứ cần làm nhưng không làm) - -


No comments:

Post a Comment