Tuesday 18 December 2012

Hương nước hoa. Đầm cũ. Và biển.

Tôi vẫn làm 12 tiếng một ngày - một công việc hiếm ai biết là gì, nhất là em gái tôi. Con bé thì tuyệt nhiên không được phép biết, hoặc chưa được phép biết bây giờ.

Rốt cuộc thì tôi làm công việc này mãi để làm gì. Đi xa thế này để làm gì. Ít nhất 10, cho đến 12 tiếng một ngày để làm gì. Giờ đây, tôi hoàn toàn, Không Biết.

Tôi không quá cần tiền cho chi tiêu hằng ngày đến vậy. Tôi cũng không còn cảm giác với bất kỳ thứ vật dụng hay áo quần nào xa xỉ, hoặc chí ít là bây giờ - trong giai đoạn này.



Tranh thủ 15 phút nghỉ trưa để chạy đến những Chemist stores gần đó, tìm một mùi hương mà cậu ấy bảo là thân thương. Thực ra đối với tôi mà nói, duy chỉ có nước hoa dành cho nữ giới, mới có thể trở nên thân thương. Nhưng cậu ấy bảo là thân thương, ừ vậy thì là thân thương.


Trong một lần tình cờ cách đây đã 6 ngày, tôi tìm thấy một mùi hương khác mà cậu ấy cũng từng nhắc đến, nhưng có lẽ không thích bằng mùi hương thân thương kia. Người bán vẩy vào tester rồi đưa mẩu giấy cho tôi. Tôi cất mẩu tester vào trong ví của mình sau khi đã thâu chúng vào trong khướu giác. Tôi không thường cất những thứ riêng tư của mình vào ví, đó không phải là thói quen, chỉ là tình cờ thôi.


Đã 6 ngày trôi qua rồi, buổi sáng khi có việc phải dùng đến ví, mở nó ra, mùi hương vẫn còn. Chúng tìm ngay đến khướu giác tôi. Ngay lập tức. Chẳng có một sự phòng bị nào.


Giống hệt như cách mà cậu ấy đã đến và ở lại cuộc đời tôi một ngày tháng Chín nào đó.


Lúc gần kết thúc ngày làm việc, những người làm cùng giữ tiệm cho tôi đi mua một thứ quần áo gì đó vẫn còn chưa xác định lúc tôi bảo đi. Nhưng đại loại là tôi nghĩ mình hợp với chiếc đầm phong cách Vintage đó. Màu xanh, nom cũ kỹ vô cùng, có hoa nhẹ li ti trải khắp thân áo. Chúng có đôi dây dài mà người mặc phải quấn ba đến bốn vòng quanh phần eo cao của họ, đến là kỳ lạ. Tôi chưa bao giờ hợp với các màu xanh, và hiện sở hữu một cơ thể mà bất kỳ loại áo quần nào cũng không thể làm cho trông-ra-hồn. Điều này phần nào tác động vào việc tôi không mong muốn bất kỳ thứ gì ở các cửa hiệu.

Nhưng chiếc đầm ấy hợp, một cách lạ lùng.


Tôi đã mua, và sẽ mặc. Ra biển, có lẽ.

Cho dù ở bờ bên kia đại dương, cậu ấy chắc chắn sẽ không nhìn thấy được.

No comments:

Post a Comment