Friday 3 August 2012

Queen of Swords - Isolation


Cuối cùng, cũng đã mua được màu sơn đỏ thực ưng ý mà mình đi tìm bấy lâu. Có điều chụp lên hình thì có vẻ hơi tươi hơn một chút.

Một người bạn của tôi đã đi xa.

Thực ra về mặt địa lý mà nói thì tôi đã luôn ở xa người bạn này, trong vòng vài năm trở lại đây. Thế mà khi ra tiễn cậu ở sân bay đêm đó trong lòng đã hình thành nên một thứ cảm giác rất mỉa mai và buồn cười đối với tôi mà nói, ấy là:

Buồn lòng.

Ôi quả thực là rất buồn lòng.



Nhưng mà, đi an ổn rồi về nhé. Thấy không, tối hôm ấy người yêu của cậu đã rất xinh mà. Tôi đã nghĩ cái váy có in đầy hoa cúc đó là hợp với em ấy nhất, đến độ không mua thì thực là không yên. Mua về rồi cũng phải nài ép dữ lắm, vì (tại cậu mà) con bé đã không aware được thì ra em ấy cũng có khả-năng mặc váy, và mặc lên thì trông xinh đến cỡ nào. Đấy, tối hôm ấy người yêu của cậu đã rất xinh như thế đấy. Cho nên là, mắt cậu phải ghi lấy hình ảnh ấy của con bé trong hai tiếng đồng hồ ở phi trường đó, rồi khắc nó vào từng sớ não đi. Để mà phát điên lên, trong vòng hai năm sắp tới. Để mà biết rằng, có chuyện gì xảy ra cũng phải luôn bình tĩnh, vì có một cô bé đẹp dịu dàng là thế đang chờ cậu ở đây đây này. Để mà an ổn, trở về, và ôm lấy em.


Buồn lòng đến nỗi mười móng tay đỏ với màu sơn ưng ý ấy cũng chẳng giúp gì nổi. Buồn lòng đến nỗi đã rút thuốc ra, châm lửa, rồi đặt lên môi rít từng hơi rất dài. Thực ra thuốc cũng chưa chắc là giúp gì nổi.


Cậu có biết cái câu đại loại là, Hạnh phúc đối với những đứa thông minh mà nói thì hiếm có nhất trên đời, của Einstein không? Cậu thì thực không may luôn quá thông minh đi, nên tôi mới phải khá là buồn lòng đấy.

Mười năm nữa, biết cậu có gặp lại tôi không. Nên dầu thế nào, cũng phải an đấy nhé, cùng với con bé.


Lần này tôi có một chuyến đi sau cậu năm ngày. Đâu phải cậu về là còn nguyên đấy cho cậu như cậu tưởng, trong cái lúc rất không còn biết gì cắm đầu cắm cổ chạy vào khu cách ly ấy. Mà trước giờ tôi đã có còn nguyên đấy đâu.

Sau này, cậu, và cả em ấy nữa, hai người đâu thể nào mua hoa đặt trước tro cốt tôi ở một nơi cách nơi này cả một đại dương. Ừ, nên phải biết điều với tôi đi. Phải biết điều, mà an đấy nhé, dù ở bên này hay bên kia đại dương.




Cậu biết không, cho dù thế nào, thì có lẽ, trong những chuyến đi của tôi, có một người mặc định không bao giờ đưa tiễn, đấy là Nàng. Chúng tôi dường như mặc định là không gặp nhau ở phi trường bao giờ, dù không hẳn là chúng tôi muốn thế, trong tất cả mọi lần.

Những chuyến đi của tôi, vì thế mà luôn mang nghĩa không người đưa tiễn. Và cậu à, tôi nghĩ, rằng chúng hợp với điều đó làm sao.


No comments:

Post a Comment