Friday 8 March 2013

It's time to step away from the well.



Trương Duyệt Nhiên đã ngoài ba mươi rồi.

Trong phút chốc, tôi đã quên mất cô gái Bò Cạp lai Nhân Mã ấy đã ngoài ba mươi.


Cũng như trong phút chốc, tôi đã quên mình đã từng đau như thế nào, những cái sẹo trên người mình có thể rát buốt ra sao. Đã quên rồi những đêm trắng nằm hát Hushabye Child một mình đến khàn cả cổ rồi thiếp đi. Đã quên trong cuộc phẫu thuật ấy tôi chỉ thấy quanh mình là nước và tôi thấy mình bẩn tưởi đến thế nào và sau đấy hai tuần, máu lại bắt đầu chảy trở lại, tự bên trong. Và quan trọng là, tôi đã quên, rằng tất cả chúng, đều sẽ lại có thể lần nữa, đau như thế. Điềm nhiên cho rằng những cơn đau đến xé toạt sẽ không bao giờ, một lần nữa, có thể chạm đến tôi.

Trong những lúc nào đó, tôi đã định buông bỏ mọi an ổn mà mình đang có.

Để lao xuống miệng giếng.

Để ở lại địa ngục. Như Christopher ở lại cái địa ngục mà Annie của anh đã gầy nên.


Vòng lặp này có thể sẽ miên miết chạy dài, chạy mãi. Tôi sẽ lại được chạm vào bởi những thơ ngây và dịu dàng, và ngay lập tức tôi sẽ lại quên, và tôi sẽ quanh quẩn quanh cái miệng giếng Nàng, nằm phơi mình nơi đó ngắm nhìn mây bay, cho đến khi tôi bốc hơi đến tận những phân tử cuối cùng; hoặc là, tôi sẽ tự mình lao hẳn xuống miệng giếng. Sẽ mãi như thế, nếu một đêm nào đó tôi không khóc tràn, cho tất cả những đau đớn ùa về, cắn xé như loài thú hoang đói khát, và Duyệt nói với tôi rằng, It's time, my dear.


It's time - to let her go.   

No comments:

Post a Comment